Thứ Hai, 23 tháng 7, 2007

Entry for July 23, 2007

Đã lâu không gặp anh và không chat với anh, đêm nay online bỗng lại gặp. Hỏi han nhau vài câu, anh nói nhớ em quá, em có nhớ anh không. Trả lời em cũng rất nhớ anh. Phải rồi, cũng nhớ anh mà nhưng không bao giờ nói ra điều đó nếu như anh không hỏi. Tình yêu là gì và nỗi nhớ là gì mà sao phải đau đớn đến vậy? Nhớ đến một bài thơ của ai đó mà tôi cũng không rõ tiêu đề, hình như là " Nếu yêu thầm" thì phải:

Nếu yêu thầm đừng cho ai biết cả

Đừng tin ai hé mở một điều gì

Để mai sau lỡ chẳng được yêu

Mình ta biết ta cười ta thôi nhé.

Nếu yêu thầm đừng nên hy vọng

Đừng nên nuôi ảo tưởng quá nhiều

Để mai sau lỡ chẳng ra sao

Hồn ta bớt giày xéo tim ta mãi.

Bây giờ tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn những thứ tình cảm thánh thiện đến vậy nhỉ? Có lẽ bọn trẻ con cũng không giống như mình nữa rồi. Bọn chúng nó rất bạo dạn, yêu thì nói là yêu, không yêu thì nói là không yêu. Con gái cũng sẵn sàng tỏ tình với con trai mà không biết ngại ngùng là gì. Còn tôi, sao vẫn thấy rất ngại ngần khi nói với ai đó là em yêu anh, em nhớ anh lắm. Vì tôi sợ người đó không có những cảm giác giống như tôi hay có lẽ tôi sợ phải bộc lộ cảm xúc của mình trước người khác? Và biết đâu người ta cũng giống như tôi thì sao? Cũng sợ phải bộc lộ tình cảm của mình với người khác?

Vậy thì cứ mãi đi tìm nhau trong dòng đời này sao? Cứ mải đi tìm kiếm những tình cảm chân thành ở đâu đó rất xa mà quên đi có một tấm chân tình ở ngay bên cạnh mình đã từ rất lâu rồi. Đến bao giờ mới nhận ra nhau đây?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét