Thứ Ba, 9 tháng 6, 2009

Được và mất

Trong cuộc sống, chả biết thế nào là được và mất. Ngày hôm nay ta được, ngày mai ta mất là chuyện bình thường. Ngày hôm nay ta có tiền, ngày mai ta mất tiền. Ngày hôm nay ta có người yêu, ngày mai ta mất người yêu. Ngày hôm nay ta thành công, ngày mai ta thất bại. Ngày hôm nay ta vui, ngày mai ta lại buồn. Ngày hôm nay ta còn sống, ngày mai ta chết... Nếu ai muốn biết rõ cái cảm giác được và mất thì cứ lên sàn chứng khoán là biết ngay, chỉ sau một cái khớp lệnh là một số người được và một số người mất, một số người cười và một số người khóc. Hay như trong thảm họa sóng thần Ấn Độ Dương cuối năm 2004 ở châu Á, cái khoảng cách giữa sự sống và chết, cái sự còn và mất mới mong manh làm sao, chỉ một con sóng tràn qua thôi mà trong phút chốc bao nhiêu người mất đi người thân, của cải, tài sản của cả một đời lao động, tích lũy cực khổ... Thế mới biết cái sự được của con người nó mới bèo bọt làm sao trước thiên nhiên hoang dại và thần bí.


Nói làm sao cho hết cái sự " tái ông thất mã " ở đời, trong cái rủi có cái may, trong cái phúc có cái họa luôn luôn luân phiên nhau trong đời sống xã hội đang ngày đêm vận hành. Có người ngày hôm qua vui vì mới ký được một hợp đồng bạc tỷ nhưng ngày mai lại buồn vì con cái nghiện ngập hư hỏng. Có người hôm nay vui vì mua được một tài sản với giá hời nhưng ngày mai lại phải buồn vì mất đi một điều gì đó quý giá khác trong đời. Có người hôm nay buồn vì mất người yêu nhưng ngày mai lại vui vì nhờ thế lại gặp một tri kỷ khác... Cho nên mới nói khi ta mất một điều gì đó chưa chắc đã phải là tệ hại và khi ta được một cái gì đó chưa chắc đã là một điều may mắn. Khi một cánh cửa này đóng lại thì sẽ có một cánh cửa khác mở ra, chỉ có điều mình có tìm được cách để mở cánh cửa đó hay không thôi

.


Cho nên mới nói cuộc đời sắc sắc không không, mình nghĩ nó là cái gì thì nó là như thế. Đôi khi, vì ranh giới giữa cái được và cái mất quá đỗi mỏng manh nên mọi sự ở đời đều trở nên phù du và đều chỉ là hư vô. Cõi thiền lại trở thành cõi thực, ở trong đó ta có thể nhìn thấy chính ta đang thoát thai khỏi những nỗi buồn phiền của cuộc sống vật chất. Ở đó chỉ là một cõi tâm linh không vướng bận bởi sự được và mất, ở đó mọi người đều bình đẳng như nhau, ở đó không có niềm vui hay nỗi buồn mà chỉ là một nỗi bình an trải dài đến vô cùng. Đó mới chính là cái đích cuối cùng của cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét