Thứ Hai, 25 tháng 1, 2010

Cuộc sống không âm nhạc thật buồn tẻ.

Đó là nhận xét của Sarah Chang, thần đồng âm nhạc người Mỹ gốc Hàn mới tới biểu diễn tại Hà Nội trong chương trình âm nhạc hàng năm do Henessy tổ chức vào tối 22/1 vừa rồi. Đối với tôi và nhiều người khác điều đó có lẽ là vô cùng đúng mà không cần phải bàn cãi. Thử tưởng tượng một cuộc sống không có âm nhạc mà xem, thật là nhạt nhẽo, nhàm chán và buồn tẻ biết mấy. Khi vui, mình không thể hát, khi buồn mình cũng không thể nghe một giai điệu làm dịu nhẹ tâm hồn. Tất cả cứ trôi đi bình thường và đơn điệu, không có những cảm giác thăng hoa hay êm ả mà âm nhạc đưa lại. Đứa trẻ cũng khó đi vào giấc ngủ hơn khi không có những bài hát ru, binh lính trong một cuộc chiến tranh cũng chẳng có những khúc ca nâng đỡ tinh thần lúc nghỉ ngơi cũng như lúc xung trận. Trong cuộc sống bình thường cũng chẳng có những giai điệu đẹp ngợi ca cuộc sống làm phấn chấn lòng người... Âm nhạc, đó chính là cuộc sống.

Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc đời của tôi nếu thiếu âm nhạc. Tôi không phải là người viết nhạc cũng chẳng phải là người chơi nhạc mà đơn giản chỉ là một người nghe nhạc rất bình thường. Tôi cũng chẳng phải là fan cuồng của một ban nhạc nào hay chỉ hâm mộ một dòng nhạc nào nhất định. Tôi là người yêu cái đẹp nên bất cứ cái gì đẹp, cả nội dung lẫn hình thức đều khiến tôi có thể yêu được. Tôi có thể gọi một bản nhạc hay là một bản nhạc đẹp khi mà tôi không có từ nào để diễn tả cái hay của nó. Với âm nhạc tôi cũng khá đa tình để mà có thể yêu tất thảy những gì tôi cho là hay, là đẹp. Tôi đã yêu nhạc của The Beatles biết bao, vẫn yêu và mãi yêu. Tôi cũng yêu dòng nhạc New age của Secret Garden, tôi yêu những bản nhạc cổ điển của Mozart, của Betthoven, của Bach... da diết. Tôi cũng yêu tiếng kèn saxophone của Trần Mạnh Tuấn, yêu tiếng độc tấu guitar, yêu những bài hát dòng nhạc country của con sói già Lobo... Tối hôm thứ sáu vừa rồi tôi vừa đi nghe nhạc Blue ở Hanoi Blues Club trên phố Vạn Phúc, dòng nhạc khá mới mẻ ở Việt Nam so với những dòng nhạc khác nhưng tôi đã thấy rất thích. Cũng có lẽ bởi không gian khép kín ấm áp của quán cafe nhỏ trong một tối mùa đông mưa lạnh buốt giá, với những thính giả thực sự yêu thích dòng nhạc này, có thể hát cùng người nghệ sỹ, và bởi ban nhạc chơi rất nhiệt tình mà những cái đó có thể thấm vào con người tôi khiến cho tôi có thể hòa chung không khí âm nhạc đó. Âm nhạc, đó là số đông, và cũng giống như thể thao, nó có tính kết dính rất cao giữa con người với nhau... Dạo này hằng đêm, tôi vẫn thường đi ngủ cùng với những giai điệu vui tươi và tha thiết của ban nhạc tứ tấu đàn dây Bond, bốn kiều nữ ấy vừa rất duyên dáng lại vừa chơi đàn thiện nghệ khiến tôi không thể dứt mình ra khỏi những Victory, những Shine, những Allegretto, những  Viva... Quá nhiều những xúc cảm dồn dập trong những ca khúc ấy, trữ tình có, buồn bã có  và vui nhộn cũng có. Tôi cũng chưa biết đến bao giờ tôi mới qua khỏi cơn nghiện này, như tôi đã từng nghiện nghe The Beatles, Secret Garden, Lobo... hàng bao nhiêu đêm trường. Chắc đó sẽ là ngày tôi phải lòng một dòng nhạc mới hay một ban nhạc mới nào đó. Có thể là mau và có thể sẽ rất lâu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét