Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

Nhật ký.

Hôm nay tự dưng táy máy lục lại thùng sách cũ, chợt nhìn thấy đống nhật ký của mình. Một thứ mùi hăng hăng mốc xộc thẳng vào khứu giác, mùi của những kỷ niệm xưa cũ. Kinh khủng thật, đúng 12 cuốn nhật ký đủ loại, to có nhỏ có, dày có mỏng có, có cuốn vẫn còn nguyên ổ khoá nhưng chìa lại mất đâu đó rồi, có những cuốn được viết bằng mực tím chữ đã nhoè và mờ đi nhiều... Đó là nơi chứa đựng bao tình cảm yêu thương buồn ghét của mình một thời sinh viên và cả một số năm sau này. Cũng không biết mình mất thói quen viết nhật ký hàng ngày từ lúc nào, có lẽ từ lúc chuyển sang viết nhật ký trên laptop và sau đó máy bị hỏng và thế là đi tong bao nhiêu nỗi lòng sâu kín của mình. Cũng có khi là từ lúc cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc trong cuộc đời... Blog cũng là một dạng nhật ký nhưng không phải viết cho riêng mình và không thể nói hết nỗi lòng của mình.

Trước đây, những lúc buồn mình hay đọc lại nhật ký nhưng quả thật bây giờ khó có thể đọc lại chính những dòng chữ mình đã từng viết ra. Bởi những tình cảm hồi đó thật quá xa lạ với mình rồi, như thể mình đã là một con người khác và tất cả những điều mình viết ra không có liên quan gì tới con người hiện tại của mình hết... Lật giở những trang nhật ký, thi thoảng lại bắt gặp một lá thư hay một bức ảnh của ai đó, những bưu thiếp, những mẩu giấy yêu thương viết vội, những đồng tiền được ép plastic kỷ niệm... thật là ngạc nhiên vì mình đã để quá nhiều thứ ở đây. Rồi những cái tên, mình không bao giờ viết rõ tên đầy đủ của bất cứ ai nên bây giờ có đọc lại cứ phải luận ra, có những cái tên cũng chịu chết chẳng biết là ai. Trời đất, có quá nhiều chuyện tình, có quá nhiều nỗi buồn và nhớ nhung khiến cho mình có cảm giác mình sinh ra chỉ để yêu đương hay sao ấy. ( Hồi sinh viên bọn nó hay bảo mình là suốt ngày chỉ mải mê chinh chiến và yêu đương có lẽ cũng đúng nhỉ. Ka ka... ) Nếu có chuyên mục kể về  " Những người đàn ông đã đi qua đời tôi" thì có lẽ mình phải kể đến sáng mai cũng chưa chắc đã hết mất. " Bởi vì em quá đa tình, híc híc..." Đọc lại lá thư của một anh bạn viết cho mình hồi đó nói giận mình lắm vì một năm yêu tới 3 người mà cuối cùng vẫn không dành cho anh ấy một mẩu tình cảm nhỏ xíu nào nhưng anh ấy vẫn xin yêu và nhìn mình từ xa 
. Chả hiểu bây giờ anh ấy thế nào rồi, đã mấy con rồi??? Mình cũng chẳng phản đối rằng mình đã từng là một người đa tình, dễ yêu nhưng khó bỏ, với mối tình tan vỡ nào mình cũng phải mất thời gian vô cùng lâu để mà quên ( đến bây giờ thì may quá, quên sạch bách rồi, phù...). Về sau này, khi tình yêu đem lại cho mình quá nhiều nỗi buồn thì mình chẳng yêu ai và vô cùng dễ quên...

Trước đây nghĩ cuộc đời con người chỉ có tình yêu là quan trọng nhất, mà bây giờ thấy có quá nhiều điều quan trọng hơn tình yêu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét