Trước đây, những lúc buồn mình hay đọc lại nhật ký nhưng quả thật bây giờ khó có thể đọc lại chính những dòng chữ mình đã từng viết ra. Bởi những tình cảm hồi đó thật quá xa lạ với mình rồi, như thể mình đã là một con người khác và tất cả những điều mình viết ra không có liên quan gì tới con người hiện tại của mình hết... Lật giở những trang nhật ký, thi thoảng lại bắt gặp một lá thư hay một bức ảnh của ai đó, những bưu thiếp, những mẩu giấy yêu thương viết vội, những đồng tiền được ép plastic kỷ niệm... thật là ngạc nhiên vì mình đã để quá nhiều thứ ở đây. Rồi những cái tên, mình không bao giờ viết rõ tên đầy đủ của bất cứ ai nên bây giờ có đọc lại cứ phải luận ra, có những cái tên cũng chịu chết chẳng biết là ai. Trời đất, có quá nhiều chuyện tình, có quá nhiều nỗi buồn và nhớ nhung khiến cho mình có cảm giác mình sinh ra chỉ để yêu đương hay sao ấy. ( Hồi sinh viên bọn nó hay bảo mình là suốt ngày chỉ mải mê chinh chiến và yêu đương có lẽ cũng đúng nhỉ. Ka ka... ) Nếu có chuyên mục kể về " Những người đàn ông đã đi qua đời tôi" thì có lẽ mình phải kể đến sáng mai cũng chưa chắc đã hết mất. " Bởi vì em quá đa tình, híc híc..." Đọc lại lá thư của một anh bạn viết cho mình hồi đó nói giận mình lắm vì một năm yêu tới 3 người mà cuối cùng vẫn không dành cho anh ấy một mẩu tình cảm nhỏ xíu nào nhưng anh ấy vẫn xin yêu và nhìn mình từ xa

Trước đây nghĩ cuộc đời con người chỉ có tình yêu là quan trọng nhất, mà bây giờ thấy có quá nhiều điều quan trọng hơn tình yêu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét