Hồi sinh viên mỗi kỳ nghỉ hè hay nghỉ tết dài ngày về nhà, tôi thường đem theo lỉnh kỉnh đủ thứ từ quần áo, sách truyện đến sách vở với suy nghĩ rằng mình sẽ phải dùng đến chúng, và lần nào cũng quá tải. Và lần nào thì cũng bê nguyên si đống đó lên Hà Nội mà có khi chẳng một lần ngó ngàng tới. Rồi những lần đi du lịch dài ngày cũng thế, có khi một ba lô quần áo mang theo chỉ mặc tới 1/3 số đó rồi lại đem về, đơn giản là vì không có nhu cầu... Và dĩ nhiên là tôi đã rút kinh nghiệm, ngày càng giản tiện tới mức không thể giản tiện hơn. Đỉnh điểm là lần tôi về HP vài tháng, tôi chỉ đem theo đúng vài bộ quần áo, và sự thật là tôi chẳng nhớ gì đến những đồ vật mà tôi từng coi là " bất ly thân" với mình. Và cuộc đời thì vẫn tươi đẹp như vậy, chẳng một chút thay đổi hay khó chịu vì thiếu cái này hay cái kia. Tôi nhận ra rằng nhu cầu của con người thật sự là ít ỏi hơn chúng ta thường nghĩ nhiều. Đôi khi con người trở thành nô lệ của chính nhưng thói quen của mình.
Đến bây giờ thì tôi trở thành một người " lạnh lùng và tàn nhẫn " hơn rất nhiều ( dĩ nhiên là không thể triệt để hoàn toàn được, chẳng có cái gì tuyệt đối ở trên đời này cả ) . Tôi thẳng tay vứt bỏ những thứ được coi là rác rưởi hoặc những thứ biết chắc là sẽ không bao giờ dùng đến. Cứ đôi tháng một lần tôi lại kiểm kê " tài sản " của mình, sẵn sàng vứt bỏ hoặc cho đi những quần áo, giày dép, đồ dùng không còn cần đến nữa. Tôi thấy cuộc sống cũng thoáng đãng nhẹ nhàng hơn nhiều bởi vì thực ra tôi cũng không phải là người ít mua sắm nhưng nếu cứ mua sắm nhiều mà không bỏ bớt đi thì chắc là đến lúc cái nhà thành cái kho cất trữ mất

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét