Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Ta đã bỏ lỡ một tấm chân tình trong thiên hạ

Trong điện thoại của tôi có cài bài hát "Nuối tiếc muộn màng" do ĐVH hát. Cũng còn nhiều bài khác nữa nhưng thường tôi chỉ nghe duy nhất bài hát này, nghe đi nghe lại trong những buổi chiều muộn màng và lười nhác khi bóng tối bên ngoài đang dần buông xuống. Nhiều lần tôi nằm trong bóng tối lờ mờ, không bật điện và nhìn mãi lên trần nhà, nghe bài hát để chìm đắm trong nỗi buồn đến đau đớn của từng lời ca... "Giờ thì đã biết chỉ là hờn ghen vu vơ. Giờ thì nuối tiếc muộn rồi người đã xa tôi..." Đúng là một bài hát thất tình, thê thiết đến não nuột...

Nhưng đó đâu phải là nỗi buồn của tôi, trong lòng tôi chỉ là sự trống rỗng khó gọi thành tên. Có câu ngạn ngữ nói đại ý là được buồn vì yêu còn hơn là không có tình yêu để mà buồn. Bởi còn buồn vì tình yêu là còn có cảm xúc yêu đương, còn biết vui buồn vì một điều gì đó. Còn không có tình yêu thì chỉ là một sự trống rỗng kéo dài đến vô tận, không buồn cũng không vui, không yêu thương, không hờn ghen, không giận dỗi. Chỉ là sự thờ ơ và dửng dưng khi nghĩ đến tất cả những hỉ nộ ái ố của chữ tình.

Tối nay tôi đã nghĩ đến điều gì để bỗng dưng nhớ đến L. nhỉ? Phải đến mấy năm rồi bặt tin L. và cũng không hề nhớ đến cậu ấy. Thế mà hôm nay kỷ niệm cũ tự nhiên tràn về...

L. là em họ một người bạn thân của tôi và tôi gặp cậu ấy trong đám cưới bạn. Đó là một ngày lạnh lẽo cuối thu chuẩn bị bước sang đông, tôi một mình phi xe máy về tận thành phố Bắc Ninh để dự đám cưới cô bạn thân. Chẳng hề quen một ai ngoại trừ cô ấy, tôi vừa vòng xe vào ngõ thì ầm một phát, cả xe và người ngã lăn quay ra đất mà chẳng hề biết nguyên do là vì đâu. Vừa đau vừa bực mình, tôi đứng dậy, vẫn thấy may vì mặc dù gương xe vỡ tan nát nhưng quần áo chẳng bị rách chỗ nào
. Mấy thanh niên trong nhà chạy ra giúp tôi dắt xe đi gửi rồi đưa tôi vào sân, nơi rất nhiều bạn học từ cấp hai tới đại học của cô đang ngồi (tôi và cô ấy quen nhau trong lớp học dịch tiếng Anh nên tôi không quen các bạn học của cô ấy.) Sau màn chào hỏi cô bạn và vì là đám cưới của cô ấy, cô ấy chẳng có thời gian tiếp đón nên tôi phải tự giới thiệu tên tuổi rồi làm quen với đám bạn của cô ấy. Thấy họ đang hát Karaoke, tôi vớ luôn lấy micro hát một lèo bài "Chân tình" để quên đi vết thương đang sưng tấy và bắt đầu đau nhức ở đầu gối. Cũng phải nói "chân tình" là tôi chưa bao giờ tự nhận là mình có giọng hát hay và bình thường đi hát cùng bạn bè tôi cũng chẳng nhiệt tình lắm nhưng vì đau nên tôi phải hát cho dịu nỗi đau và lấy lại tinh thần
.

Trong đám bạn của T. bạn tôi lúc đó có mấy người tỏ ra vui vẻ nói chuyện với tôi, đặc biệt là L. - em họ của cô ấy và kém bọn tôi một tuổi cứ xoắn xuýt không rời tôi nửa bước. Ở chỗ lạ mà tự dưng có người nhiệt tình với mình thế khiến tôi đỡ cảm thấy lạ lẫm đi nhiều. Rồi đến màn ăn cỗ cưới, L. cũng vẫn không chịu rời tôi, ngồi ngay cạnh và liên tục gắp thức ăn cho tôi. Phải nói thêm là đám cưới của bạn có rượu nếp Làng Vân chính hiệu Bắc Ninh ngon nổi tiếng, loại rượu này uống thì rất nhẹ nhàng, thơm và hơi ngọt dịu nên rất dễ uống nhưng uống vào thì say lúc nào không biết
. Bọn tôi ăn cỗ xong thì vẫn chưa đến giờ đón dâu (mẹ bạn lúc đó là giám đốc bệnh viện tỉnh BN nên khách mời đông phải ăn thành nhiều đợt
) rảnh rỗi chả biết làm gì, mấy người bạn của T. cứ tưởng tôi thích hát Karaoke lắm lại rủ ra quán gần đó hát. Lúc từ quán về, trời tự dưng đổ mưa, chẳng hiểu L. đã kiếm ở đâu ra chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu cho tôi
. Sau màn đón dâu về nhà chồng (nhà chồng bạn cũng gần đó), bọn tôi chia tay nhau. Tôi cùng mấy người bạn của T. lại ra Hà Nội còn L. ở lại ra sau. Dĩ nhiên là các bạn ấy cũng chẳng quên xin số điện thoại của tôi.

Sau lần về dự đám cưới đó, ngoài L. ra, tôi có thêm một vài người bạn (trai) mới. Thi thoảng họ vẫn nhắn tin hỏi thăm hoặc rủ tôi đi uống cafe nói chuyện gẫu. L. lúc đó cũng là một bác sĩ đã ra trường rồi nhưng cậu ấy không làm ở Hà Nội vì bố cậu có mấy phòng khám tư lớn ở Bắc Ninh nên cậu phải ở nhà giúp bố. Thỉnh thoảng có việc gì đó hoặc vì nhớ tôi (đó là lời cậu ấy nói), cậu ấy lại phi ra Hà Nội để đi uống cafe với tôi rồi lại phi về. Bọn tôi vẫn gọi nhau là chị em và sự thực thì tôi cũng chỉ coi cậu ấy là em trai tôi thôi
. Hồi đó, tôi không có thói quen để ý đến việc ai quan tâm tới tôi và tôi cũng chẳng bận lòng khi ai làm điều gì đó vì tôi hay thậm chí nói yêu tôi tôi cũng chẳng mảy may xúc động...

Noel năm ấy (năm 2003 thì phải), cậu ấy nhắn cho tôi một cái tin rằng chị đã có hẹn đi chơi với ai chưa nếu chưa thì em đăng ký nhé. Tôi trả lời được. Cậu ấy không tin vào mắt mình, cứ gọi điện hỏi lại mãi rằng có thật là chị đồng ý đi chơi với em không khiến tôi bực mình. Rồi hôm Noel cậu ấy ra từ chiều, tôi rủ một cô bạn đi chơi cùng, sau đó một anh chàng lúc ấy cũng đang thích tôi tự dưng nhắn tin thế là tôi rủ tham gia luôn thể. Bốn người chúng tôi đi chơi khá vui vẻ, L. và anh chàng kia thi nhau mua đủ các thứ từ mũ ông già Noel cho đến vòng vèo đeo vào người tôi và cô bạn nên trông bọn tôi như gánh đồ chơi di động vậy
. Đường thì đông, thanh niên đổ hết ra Hồ Gươm, đến lúc không chen chân được nữa thì ngồi chiếu bên hồ uống rượu mực nướng
, ngắm dòng người ùn ùn đi qua đi lại mà chẳng biết đi đâu...

L. cứ đi bên cạnh cuộc đời của tôi như thế. Mỗi dịp lễ tết cậu ấy đều nhắn tin chúc mừng, những cái tin rất tình cảm nhưng cũng chỉ có vậy. Thỉnh thoảng cậu lại kể cậu nằm mơ thấy tôi nhưng khi tôi hỏi nằm mơ thấy gì thì cậu lại không chịu nói. Cậu ấy biết là tôi luôn đang yêu một ai đó hay đan
g thất tình vì ai đó. Một lần tôi nhắn tin cho L. nói tôi thất tình rồi. L. gọi lại bảo chờ nhé em ra. Tôi nói đùa em ra chậm chị yêu người khác đấy. Cậu ấy không ra nữa, hai tuần sau tôi nói tôi có người yêu mới rồi. Cậu ấy kêu trời, bảo sao nhanh thế, mấy hôm trước em bận không ra được mà
. Vài lần như thế, cậu ấy nói L. (cậu ấy dần dần không gọi tôi là chị xưng em nữa mà chuyển thành xưng tên mặc dù tôi vẫn cứ chị em như thường) không chờ được nữa đâu, dù H. có yêu ai thì cũng xin H. dành cho L. một phần tình yêu của H. và L. sẽ chứng minh cho H. thấy L. yêu H. như thế nào. (Câu nói của cậu ấy khiến tôi buồn cười khi nghĩ đến truyện "Cuốn theo
chiều gió", có lần Ret Battle nói với Scarlet rằng tôi không thể chờ
giữa hai lần lấy chồng của cô để cầu hôn với cô được.) Híc, nhưng lúc đó tôi nghĩ tình yêu làm sao mà chia sẻ nổi, dù tôi có quý cậu ấy đến đâu thì đó cũng chẳng bao giờ là tình yêu nên tôi từ chối hết lần này đến lần khác.

Cậu ấy là một người dễ thương, dịu dàng và hiền lành, mà có lẽ cũng bị tôi "bắt vía" nên dù bị tôi từ chối nhiều lần nhưng cũng không tỏ ra bực tức hay cay cú mà vẫn quan tâm tới tôi, vẫn nhắn những tin nhắn tình cảm mà không hề gượng ép. Có thời gian tôi chán nản nên cắt hẳn liên lạc với cậu, không bao giờ trả lời tin nhắn hoặc nghe điện thoại của cậu nữa. Bẵng đi khá lâu, khi tôi đã gần như quên hẳn cậu thì bỗng một buổi tối cậu gọi điện bảo đang ở gần chỗ tôi và sẽ đến chơi. Tôi là người hay quên nên nghĩ coi như gặp một người bạn cũ vậy thôi. Cậu ấy đến, trông chẳng khác là bao nhưng có vẻ hơi say vì vừa mới ăn nhậu với đám bạn về. Cũng chính vì say mà cậu ấy bạo dạn hơn, thể hiện tình yêu của mình với tôi một cách ầm ỹ để rồi tôi phải tống cổ cậu ấy ra cửa mặc dù rất buồn
.

Đó cũng chính là lần cuối cùng tôi gặp L. Sau lần ấy tôi cắt liên lạc hoàn toàn với cậu, tôi và người bạn gái do bận rộn cũng ít gặp nhau nên từ bấy đến nay tôi không hề nghe tin tức gì từ cậu cả. Thực ra thì từ lâu tôi cũng gần như quên cậu hoàn toàn rồi, nếu như không có những ngày dở hơi như hôm nay chợt nhớ về một thời chinh chiến và yêu đương của mình
. Bằng cảm nhận của mình, tôi biết cậu ấy đã từng rất "chân tình" với mình và trong cuộc đời này, đó là một lần (trong số những lần) tôi bỏ lỡ một tấm chân tình trong thiên hạ. Cũng đáng buồn lắm thay
!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét