Thứ Năm, 29 tháng 3, 2007

Đứng trong bóng đêm và khóc

Tôi là người ghét sự cô đơn và ghét phải làm cái gì đó một mình. Nếu như bữa ăn chỉ có một mình thì tôi hoặc là nhịn ăn hoặc thường ăn quấy quá cho xong. Có thể như thế sẽ bị người ta cho là không biết tự thương bản thân mình lắm nhưng buồn là buồn, cô đơn là cô đơn làm sao thay đổi được. Thưc tế tôi có rất nhiều thời gian chỉ một mình. Cũng không khó khăn lắm mới hiểu được cảm giác cô đơn là gì.

Khi tôi nói với anh là hãy ở lại nhưng anh vẫn ra về. Cảm thấy buồn không tưởng được. Đôi khi khóc vì điều đó, đơn giản chỉ vì tôi không chịu nổi cảm giác một mình hay vì tôi cần anh mà anh không biết? Tuy nhiên, cảm giác cô đơn và buồn bã nhất là khi một cánh cửa khép lại phía sau lưng mình. Một mình đứng trong bóng đêm và khóc. Ý nghĩ sẽ không bao giờ bước chân qua cánh cửa đó nữa khiến cho trái tim đau đớn như có bàn tay ai bóp nghẹn lại. Không bao giờ quen nổi ý nghĩ coi một người như không khí, như chưa từng có những yêu thương. Nhưng điều đó là có thật. Bởi vì còn thương nhiều lắm nên đã để cho người ấy tự do lựa chọn. Bởi vì thương nhiều lắm nên đã phải ra đi. Vẫn còn thương nhiều lắm kể cả khi sau này người ấy nói rằng hãy quay về đi nhưng đã không quay về. Không thể bước qua ngưỡng cửa đó một lần nào nữa dù lòng rất thương. Mà thương một người cũng không cần phải có một lý do nào hết cả.

Cảm giác nhớ mênh mang những ngày tháng xưa cũ. Tại sao anh lại tìm đến tôi trong những lúc cô độc nhất? Như một đứa bé khi buồn rúc đầu vào lòng mẹ để tìm kiếm sự an ủi. Còn những khi tôi buồn tôi không thể nói với anh? Không hiểu đã bao giờ một cô gái quá mạnh mẽ và cứng rắn như tôi khiến cho anh phải rơi nước mắt vì thương xót chưa? Và nếu có những lúc thương xót tôi anh thường làm gì? Còn tôi, tôi thường thương và nhớ anh đến đau lòng, có những lúc tưởng như đau đến vỡ tan cả lồng ngực. Và cũng thường không ngủ được mỗi khi nhớ đến nỗi cô độc của mình.

Không thể không nhớ đến nỗi cô độc của mình khi bước ra từ căn nhà đó. Ánh đèn vàng ấm áp lùi lại phía sau. Chỉ còn bóng đêm đặc quánh lạnh lẽo bao trùm lấy nỗi buồn và nỗi đơn côi. Đứng trong bóng đêm và khóc. Đã từng mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ không có thật, để khi tỉnh dậy mỗi sớm mai vẫn được ở bên người mình yêu dấu. Nhưng sau mỗi giấc ngủ nhọc nhằn, buổi sáng đánh thức mình vẫn chỉ là nỗi buồn và sự trống rỗng đến lạnh người. Không biết đến bao giờ mới chấm dứt những giấc mơ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét