Chủ Nhật, 6 tháng 5, 2007

Cho một hạnh phúc đã mất

Tôi rất yêu một bài hát của Đoàn Chuẩn - Từ Linh có mấy câu mở đầu như thế này: “ Cành hoa tim tím bé xinh xinh báo xuân nồng. Rừng đào phong kín cánh mong manh hé hoa lòng. Hà Nội chờ đón tết, vắng bóng người đi, liễu rủ mà chi…” Mỗi khi nhớ đến bài hát đó, tôi thường mường tượng ra phố cổ Hà Nội những ngày cuối năm rộn ràng chuẩn bị đón tết. Những đôi trai gái tay trong tay đi dạo quanh bờ hồ. Những chùm đèn màu sáng lấp lánh, những hoa, những cây quất cành đào, những niềm vui tưng bừng… Nhưng mỗi khi nhớ đến bài hát đó cũng thấy chạnh lòng một nỗi buồn. Nỗi buồn vì đã để một điều gì đó tuột khỏi vòng tay của mình. Đôi khi trong cuộc đời có những thứ vụt bay đi mất mà không bao giờ quay trở lại nữa, như cánh chim bay vút vào không trung không hề để lại chút dấu vết gì. Như một niềm hạnh phúc nhỏ bé và giản dị đã tan biến vào hư không.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét