Thứ Sáu, 11 tháng 5, 2007

Nhìn chiều rơi

Những buổi chiều muộn ở một nơi không phải nhà mình thường làm tôi buồn đến nôn nao. Chiều nay tôi gặp lại cái cảm giác ngỡ đã quên mất từ lâu rồi. Cảm giác bơ vơ mỗi khi bóng chiều chuyển dần sang bóng tối mà mình vẫn còn đang lang thang ở đâu đó trên đường. Hồi sinh viên tôi hay thấy bất an lúc chiều đến không được về chỗ trọ vì một lý do nào đấy. Đôi khi, ngay cả lúc đang ở chỗ trọ tôi vẫn có cảm giác cô độc của một người trẻ sống xa gia đình. Nhưng rồi quen dần với sự cô độc và quen với tất cả mọi cảm giác khác trên đời. Thế mà tự dưng chiều nay lại thấy buồn da diết mặc dù tôi đang ngồi đây, ngồi ở một chỗ ngồi quen thuộc.

Bao nhiêu lần lang thang ở những vùng đất xa lạ, buổi chiều tà ngồi uống nước ở một quán cóc ven đường nhìn hoàng hôn buông, dấy lên trong lòng nỗi buồn của kẻ tha phương. Có những chiều mùa đông vẫn còn rong ruổi trên xe máy tìm một chỗ nghỉ chân, mệt mỏi rã rời và cô đơn vô hạn. Những đêm ngồi trên tàu hoặc trên ô tô trong cuộc hành trình dài, nhìn sang hai bên đường chỉ thấy bóng đen hoặc đôi khi thấy le lói một ánh sáng điện hắt ra từ ngôi nhà nào đó. Cố gắng để không trào nước mắt vì thương mình.

Nhưng đá cũng có lúc phải tan chảy. Khi ngoảnh mặt nhìn thấy đằng sau lưng mình không có ai. Nhìn sang bên cạnh không có ai. Đằng trước là con đường dài hun hút chưa biết điểm dừng. Người đi cùng tôi trong những cuộc hành trình xa ngái ấy giờ đã ở quá xa tôi rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét