Thứ Hai, 31 tháng 12, 2007

Ngày cuối năm đẹp đẽ.

Bài thơ tuổi nhỏ - Xuân Diệu


Giơ tay muốn ôm cả trái đất
Ghì trước trái tim, ghì trước ngực
Cho đầy trước mắt khoảng cô đơn
Bao la muôn trời, sâu vạn vật.

Làm sao sống được mà không yêu
Không nhớ không thương một kẻ nào ...
Hãy đốt đời ta trăm thứ lửa
Cho bừng tia mắt đọ tia sao.

Một ngày cuối năm không có nắng, chỉ đôi lúc có chút mưa bay. Tôi đã không nghĩ ngày hôm nay là một ngày cuối năm nếu như không nhìn vào tờ lịch và không có chút hoài niệm mơ hồ bởi vì mọi sự xung quanh tôi đều hết sức bình thường và cũng quá đỗi bình yên.

Hình như là sắp " giác ngộ" rồi hay sao ấy mà không còn cảm giác u sầu khi nghĩ đến những ký ức đã qua. Giờ đây chỉ cảm thấy một sự cân bằng trước mọi sự việc, trong lòng mình, trong hiện tại và trong tương lai. Mặc dù năm 2007 là một năm không nhiều may mắn đối với tôi nhưng tôi vẫn nhìn nó với đôi mắt mến yêu. Và năm 2008 dù chưa đến nhưng tôi cũng nhìn nó với những dự cảm tốt đẹp. Phải rồi, những dự cảm tươi đẹp, xứng đáng lắm chứ. Sao tôi lại yêu những vần thơ của Xuân Diệu đến thế và sao tôi lại yêu người thi sĩ đó đến thế. Lúc nào cũng muốn yêu tất cả mọi sự vật trong vũ trụ lớn lao này mà chỉ sợ không có đủ tình yêu để hiến dâng cho cuộc đời...

Và ta sẽ yêu cuộc đời như thế đó... Happy new year 2008.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét