Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2007

Trở về

Mấy tháng rồi không viết blog, bây giờ muốn viết gì đó mà không biết phải viết gì nữa. Thứ bảy, buổi sáng gặp một người chưa bao giờ gặp mặt. Ngồi đối diện không biết nói chuyện gì, cảm thấy mọi thứ đều thừa thãi. Người ấy có vẻ giận dỗi sao đó. Khó hiểu!!!

Đã hẹn với Tr. buổi trưa, hai đứa không ngồi cafe nữa mà ra hồ ngồi.Tr. mới đi công tác về, trông mặt cũ quá rồi mặc dù mới hơn hai tháng không gặp

. Hỏi han cuộc sống, công việc... Chẳng có gì mới. Quá quen nhau rồi nên có thể nói những chuyện chẳng bao giờ nói với người khác, không thấy ngượng gì cả. Tình bạn của hai đứa cũng đã trải qua hơn mười năm rồi, trong đó có gần 5 năm yêu nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là bạn. Đấy là mình cũng rất cố gắng để có thể biến một tình yêu thành một tình bạn như thế. Không muốn mất đi một tình bạn đẹp...

Buổi chiều đi qua công viên Thống Nhất thấy có Tuần lễ Văn hoá Cafe liền lượn vào xem. Đi lang thang nhìn ngắm, uống thử cafe, hít hà cái hương vị đặc biệt của nó và ngồi nhìn dòng người đi qua trước mặt. Lại nhớ lúc trước hay đi các cuộc hội chợ triển lãm với anh nhưng bây giờ thì có lẽ chẳng bao giờ đi cùng với nhau kiểu như thế nữa. Bây giờ anh đã có " vợ yêu" cũng như Tr. đã có " bà xã" của mình rồi
. Chẳng hiểu nghĩ sao lại rút điện thoại ra nhắn cho anh một cái tin nhưng không thấy anh trả lời. Rồi cũng sẽ quen đi thôi mà. Nếu như để quên anh đi mà không được đi qua những con đường hai đứa đã từng qua và không nghe một bản nhạc nào đó thì có lẽ chỉ ở trong nhà thôi vì chẳng có con đường nào hai đứa chưa từng qua, không có chốn nào tôi đến mà không từng có anh đi cùng...

Sáng chủ nhật, cứ nghe đi nghe lại mãi bài hát " Tình yêu nào phải trò chơi". Tôi thích bài hát này và tôi nhớ người hay hát cho tôi nghe khi trước, người đã ở bên tôi những lúc khó khăn và đau khổ nhất nhưng lại lìa xa tôi khi sóng gió lắng dịu. Có trách giận gì đâu vì đó " chỉ là thoáng qua bao đam mê đến bên đời", đối với cả tôi và người ấy. Dù sao thì cũng cảm ơn người ấy rất nhiều vì đã là chỗ dựa tinh thần của tôi trong những lúc sa sút nhất và người ấy đã giúp tôi có niềm tin vào cuộc sống nhiều lắm. Tôi đã thấy thật là may mắn vì đã từng có người ấy trong một khoảng khắc cuộc đời và người ấy, lần cuối cùng gặp nhau đã nói " Cảm ơn". Tôi hỏi " Vì cái gì?". Người ấy đáp " Vì tất cả và vì H. đã từng tồn tại trong cuộc đời tôi".

Có thể ai đó cho rằng tôi đa sự và đa tình. Cũng không trách được vì sự thực là như thế. Nhưng nếu cuộc đời không có những khoảng khắc yêu thương ai đó, không có những vui buồn trong tình yêu thì cuộc đời thật đáng chán và khô khan biết bao nhiêu. Dù cho những cuộc tình đó không có một kết thúc có hậu thì điều quan trọng nhất là nó vẫn để lại chút dư vị đẹp đẽ trong lòng mình, như một thanh âm còn ngân mãi khi bản nhạc đã kết thúc lâu rồi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét