Mấy tháng rồi không viết blog, bây giờ muốn viết gì đó mà không biết phải viết gì nữa. Thứ bảy, buổi sáng gặp một người chưa bao giờ gặp mặt. Ngồi đối diện không biết nói chuyện gì, cảm thấy mọi thứ đều thừa thãi. Người ấy có vẻ giận dỗi sao đó. Khó hiểu!!!
Đã hẹn với Tr. buổi trưa, hai đứa không ngồi cafe nữa mà ra hồ ngồi.Tr. mới đi công tác về, trông mặt cũ quá rồi mặc dù mới hơn hai tháng không gặp . Hỏi han cuộc sống, công việc... Chẳng có gì mới. Quá quen nhau rồi nên có thể nói những chuyện chẳng bao giờ nói với người khác, không thấy ngượng gì cả. Tình bạn của hai đứa cũng đã trải qua hơn mười năm rồi, trong đó có gần 5 năm yêu nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là bạn. Đấy là mình cũng rất cố gắng để có thể biến một tình yêu thành một tình bạn như thế. Không muốn mất đi một tình bạn đẹp...
. Chẳng hiểu nghĩ sao lại rút điện thoại ra nhắn cho anh một cái tin nhưng không thấy anh trả lời. Rồi cũng sẽ quen đi thôi mà. Nếu như để quên anh đi mà không được đi qua những con đường hai đứa đã từng qua và không nghe một bản nhạc nào đó thì có lẽ chỉ ở trong nhà thôi vì chẳng có con đường nào hai đứa chưa từng qua, không có chốn nào tôi đến mà không từng có anh đi cùng...
Có thể ai đó cho rằng tôi đa sự và đa tình. Cũng không trách được vì sự thực là như thế. Nhưng nếu cuộc đời không có những khoảng khắc yêu thương ai đó, không có những vui buồn trong tình yêu thì cuộc đời thật đáng chán và khô khan biết bao nhiêu. Dù cho những cuộc tình đó không có một kết thúc có hậu thì điều quan trọng nhất là nó vẫn để lại chút dư vị đẹp đẽ trong lòng mình, như một thanh âm còn ngân mãi khi bản nhạc đã kết thúc lâu rồi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét