Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2009

Nghe bước Xuân về...

Độ này mỗi lần chạy xe qua cầu Chương Dương thường đi chậm lại vì ở giữa bãi sông Hồng bỗng nhiên xuất hiện một vạt hoa cải vàng. Vạt hoa be bé thôi nhưng vàng rực rỡ, như cố sức lan tỏa cái sắc chói chang của mình ra những luống đất xung quanh. Cơn gió lạnh thổi qua, cánh hoa rập rờn theo, vài chiếc rơi lả tả xuống dưới gốc. Chợt như thấy bước chân của nàng Xuân đang về, cũng ngập ngừng e ấp, cũng thẹn thò, rụt rè như những cánh hoa nhỏ tí xíu ấy, chưa đủ làm nên một mùa Xuân ngập tràn hương sắc nhưng cũng đủ để tâm hồn người xao động chờ mong.


Những ngày này lang thang ra chợ, lại thấy những bó cải ngồng hoa vàng rộm, lốm đốm trên nền thân cây xanh mướt, nghe lòng xốn xang thấy Xuân đang tới. Nhớ đến vài câu thơ của Hàn Mặc Tử:


" Trong làn nắng ửng khói mơ tan


Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng


Sột soạt gió trêu tà áo biếc


Trên giàn thiên lý bóng Xuân sang."


Chẳng nhớ người thi sĩ ấy sáng tác bài này khi đã phát bệnh chưa, chỉ biết là quá khâm phục tài năng của ông với những dòng thơ tuyệt kỹ. Cái cách nhìn của Hàn về mùa xuân không phải không ai nhìn ra nhưng để viết được như thế chắc chỉ có một mà thôi.


Chả phải tự nhiên người ta nói : " Xuân của đất trời, xuân của lòng người". Ai có tâm hồn yêu cái đẹp chẳng từng một lần thấy rung động trước vẻ đẹp của mùa xuân. Xuân tới hồi sinh sức sống cho muôn loài, xuân tươi vui từ cái nắng vàng hửng lên, từ cái lá cây xanh biếc, từ chồi non mơn mởn, từ cơn mưa phùn lất phất, từ những loài hoa đua nhau khoe sắc đến màu nâu mỡ màng của đất, cái màu nâu giản dị mộc mạc ấy nhưng lại nuôi sống muôn loài...


Xuân sắp về rồi, náo nức trong lòng nhưng tôi lại giống thi sĩ Xuân Diệu, dù Xuân chưa đến mà sao vẫn sợ Xuân sẽ vụt lướt qua, nhanh đến mức mình không nắm bắt nổi:


" Xuân đang tới nghĩa là Xuân đương qua


Xuân còn non nghĩa là Xuân sẽ già".


Nhiều khi thấy mình đồng cảm với thi sĩ này khủng khiếp, ở tình yêu cuộc sống, ở cái nhìn yêu thương và bao dung đối với cuộc đời, với con người. Lúc nào cũng muốn yêu cuộc sống như muốn vỡ toang cả lồng ngực, như muốn gào thét lên thành lời. Kể cả mong muốn được sống cuồng sống gấp cho thỏa những ngày xanh...


Những ngày cuối đông, nàng Xuân còn bước những bước chân khẽ khàng quá khiến đôi khi không nghe rõ, cũng thích những ngày Xuân sầm sập đến, với hoa xoan bung nở từng chùm trắng tím đẹp đến nao lòng. Như trong thơ của Nguyễn Bính


" Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay


Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy"


thì có nghĩa mùa Xuân đã đi quá nửa hành trình rồi, gần tàn Xuân sang Hạ mất rồi. Tôi thích ngắm nhìn những chùm hoa xoan trong một ngày nắng tạnh, tiết Xuân ấm áp và trong trẻo. Khi ấy vừa vui sướng hạnh phúc mà trong lòng lại thấy nuối tiếc một điều gì đó, chỉ sợ Xuân sẽ qua và ngày xanh của mình cũng đang dần trôi đi mất không gì có thể níu giữ nổi và không tài nào có thể lấy lại được. Cho nên cứ mãi phân vân giữa niềm vui và nỗi buồn. Tất cả là sự lưng chừng, một nửa...


Hôm nay, ngọn gió Xuân ấm áp đã thổi qua hồn tôi. Yêu Xuân lắm đấy Xuân có biết không?!!!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét