Thứ Tư, 14 tháng 1, 2009

Nơi ấy bình yên.



Có một câu ngạn ngữ phương Tây nói đại ý rằng " Nơi nào trú chân thấy yên lòng, nơi đó mới là nhà của mình". Trong cuộc đời mình, tôi đã trú ngụ dưới biết bao mái nhà tôi cũng không nhớ hết nhưng cảm giác bình yên không phải lúc nào cũng có. Vẫn nhớ như in nỗi bất an trong lòng mỗi khi phải ngủ lại ở một nơi xa lạ, cả đêm chỉ ước sao giây phút đó không phải đang nằm ở nơi chốn ấy mà đang ngủ tại " nhà mình ". Vẫn nhớ như in nỗi sợ hãi cô độc khi bỗng nhiên phải ở một mình trong căn nhà vốn dĩ có nhiều người, cảm giác hụt hẫng và trống trải, chỉ mong bước ra đường để gặp gỡ mọi người, được nghe thấy tiếng người...


Ngày nhỏ, bình yên khi được sống trong căn nhà của bố mẹ, có đầy đủ bố mẹ và các chị. Hồi đó lúc nào cũng thấy cuộc sống thật êm đềm và dịu dàng quá đỗi. Giờ đây, khi không còn ở cùng với bố mẹ nữa nhưng vẫn thấy ấm áp mỗi khi về nhà, ở giữa những người thân thương nhất trong cuộc đời mình.


Người bạn trai cũ của tôi ngày trước sống một mình trong ngôi nhà ba tầng rộng thênh thang. Hồi quen nhau mỗi chiều tôi hay ghé qua giúp anh nấu bữa cơm tối hay dọn dẹp nhà cửa. Những hôm anh đi công tác về muộn, tôi bật hết tất cả đèn điện trong nhà lên rồi ngồi đợi anh, lòng thanh thản và nhẹ nhõm, không có cảm giác buồn hay lo lắng khi phải ở một mình trong đêm tối. Anh thường nói rằng trước đây anh sợ phải về nhà buổi tối lắm bởi vì lúc nào cũng chỉ có một mình trong cả một không gian rộng lớn và trống trải. Từ khi có tôi, mỗi lúc trở về nhà, dù sớm hay muộn, từ xa nhìn thấy nhà sáng đèn, anh đều thấy cảm giác an lòng… Chia tay, tôi không một lần đi qua ngôi nhà của anh, cũng mất một thời gian dài hụt hẫng bởi phải rời xa một thói quen, rời xa một nơi chốn quen thuộc mà mình đã coi như chốn dừng chân của mình. Nuối tiếc, là nuối tiếc một tình yêu hay nuối tiếc một nơi trú chân yên bình?


Có những nơi, tôi đã từng coi là nhà của mình mà cuối cùng thì dường như không phải thế. Luôn có những con sóng ngầm âm ỉ để rồi một ngày bùng lên dữ dội cuốn xa tôi ra khỏi nơi chốn ấm êm đó. Không dưới một lần có cảm giác bơ vơ lạc lõng ở chính nơi mình đang sống, chính giữa những người mình từng coi là thân thiết. Và chỉ còn một lựa chọn duy nhất là ra đi kiếm tìm một nơi trú chân thật sự của mình.


Cô bạn tôi, gia đình êm ả, hạnh phúc, hai đứa con một trai một gái xinh xắn, ngoan ngoãn, một cuộc sống như mơ. Bỗng nhiên chia tay, mỗi người một ngả. Ngôi nhà từng là tổ ấm của cô ấy bỗng chốc trở lên xa lạ và xa vời khỏi tầm tay. Cô ấy kể cho đến bây giờ, mỗi đêm bừng thức giấc, không hiểu nổi mình đang nằm ở đâu, giật mình tỉnh ra mới nhớ rằng mình không còn ở trong ngôi nhà, nơi trú chân yên lòng khi xưa nữa. Và cảm giác bất an, cô đơn, trống trải lại ập về… Cảm giác bất an là vì xa ngôi nhà quen thuộc hay vì mất đi một cuộc tình, mất đi một góc trong trái tim?


Cũng từ khi ấy, tôi bỏ thói quen tìm một chốn bình yên bên ngoài mà đi tìm chốn bình yên trong chính tâm hồn mình. Bởi tất cả những gì bên ngoài bản thân mình đều dễ dàng thay đổi, có thể mới ngày hôm qua đó là điểm dừng chân lý tưởng nhưng đến ngày hôm nay nó đã không còn yên ổn với mình nữa. Và từ khi tôi tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn mình, nơi tôi đang sống dù không có những người thân, dù không có bạn bè sao tôi vẫn thấy đó chính là ngôi nhà thật sự của mình, nơi tôi luôn mong chóng được trở về mỗi ngày hay sau mỗi lần đi đâu xa…


Cảm giác bình yên ấy sẽ luôn bên tôi dù cho tôi ở bất cứ nơi đâu.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét