Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Bệnh già

Có hai mùa rất đẹp ở Hà Nội là mùa thu và mùa xuân nhưng hai mùa này trôi đi rất nhanh và cũng không phải ngày nào trong hai mùa này cũng đẹp. Hôm nay là một ngày đậm chất thu. Có nắng nhưng chỉ là nắng nhẹ, có gió hiu hiu và trời trong. Mặt hồ đầy nước và lăn tăn gợn sóng nên hơi có một chút buồn rầu. Buổi tối mùa thu cũng đẹp, đi dạo ngoài đường không sợ vã mồ hôi vì hơi nóng như những tối mùa hè.

Tối nay ngồi ăn bún thang ở quán bà Đức trên phố Cầu Gỗ, vừa ngồi xuống thì có cô bạn cứ nhìn mình cười cười. Mình nhìn lại thì hỏi: " H. có phải không?" Mình bảo đúng rồi. Bạn ấy lại hỏi: " Mình nhìn bạn rất quen, có phải hồi trước bạn học ở trường Ngân hàng không?" Mình bảo H. thì đúng là tên nhưng không học trường đó. Bạn ấy bảo mình trông bạn quen lắm, chắc mình đã gặp ở đâu rồi. Mình  nhìn bạn ấy để cố tìm ra một nét quen thuộc nào đó nhưng quả thật là bó tay vì thấy dường như rất lạ nên đành bảo mình chả thấy bạn quen gì cả. Bạn ấy hình như hơi ngượng vì nhận nhầm người thì phải nên từ đó trở đi không nói gì nữa. Mình thì lại nghĩ sao lại có chuyện trùng lặp thế, người giống người, tên giống tên mà sao lại không thể nhớ ra. Có lẽ mình đã gặp bạn ấy ở đâu rồi mà mình không nhớ nổi. Thật là tệ quá đi thôi. Lại nhớ có sáng ngồi ăn bún dọc mùng ở phố Lãn Ông, có một chị đi vào, thấy rất quen. Hai chị em nhìn nhau cười rồi chị ấy bảo chị gặp em ở đâu rồi thì phải, mình cũng nhớ như thế nhưng cuối cùng thì cả hai chị em đều không thể nhớ ra là đã gặp nhau ở đâu đó. Híc... Hay có khi bất chợt một ngày nào đó mình nhìn thấy chị ấy ở trên đường và chị ấy cũng nhìn thấy mình nên đến khi gặp mặt thì tuy thấy quen mà lại là lạ. Chả hiểu... Nhưng mà thực ra trí nhớ của mình cũng tệ thật đấy chứ chả đùa đâu. Hồi sinh viên cậu bạn thân mình có lần dẫn 3-4 người bạn thân của cậu ấy đến chỗ mình chơi, giới thiệu tên tuổi rồi nói chuyện rất vui vẻ. Thế mà cậu bạn mình sau đó rất lâu  kể rằng một trong số mấy cậu bạn đó ngay sau buổi gặp gỡ đấy có lần đi qua và nhìn thấy mình đứng ở cổng trường đã cười rất tươi chào hỏi mình nhưng mình lại nhìn cậu ấy như một kẻ xa lạ khiến cho cậu ấy xấu hổ quá đi thẳng luôn. Rồi có hồi mình về HP, buổi tối thằng em chơi với mình rủ ra Đồ Sơn hóng mát, nó có rủ thêm một đứa bạn của nó và bạn gái của cu đó đi cùng. Bốn chị em ngồi uống bia trên đường Lạch Tray rồi mới phóng ra ĐS, hết ngồi chơi lại đi dạo loanh quanh chán chê mê mỏi mới về. Thế mà chỉ chưa đầy tháng sau khi mình đang lang thang ở chợ Dư Hàng có thấy một thằng cu nhìn mình cười cười chào chị vẻ quen biết mà mình tỏ ra chả quen biết gì sất
làm nó cũng ngại nên quay đi. Hôm sau nghe thằng em kể lại mình mới biết là cu bạn nó mà thực sự mình đã quên mặt và quên tên. Tự thấy mình là đứa có trí nhớ chả ra gì.


Tối nay mình đã đi đúng một vòng quanh hồ Gươm mà không hề mỏi chân, thật kỳ tích. Nếu là mùa hè thì chắc không chịu nổi nửa vòng vì quá nóng và vì toát mồ hôi rất khó chịu. Đi dạo Bờ Hồ và ăn kem Tràng Tiền là một thú vui lành mạnh và rẻ tiền, nếu là ban ngày thêm màn chọn vài cuốn sách ở Đinh Lễ nữa thì đủ bộ. Mình chả hiểu giờ này hoa sữa đã kịp nở chưa nhưng người bạn mình thi thoảng lại nức nở khen hoa sữa thơm chưa kìa. Khi mình rụt rè thú nhận là không ngửi thấy gì dù chỉ thoang thoảng thôi hương hoa sữa quyến rũ của mùa thu thì bạn mình kêu ầm lên là mũi mình bị điếc. Nhưng mình đã khỏi bệnh tịt mũi từ vài tuần nay rồi cơ mà. Híc híc... Chả lẽ dạo này mình lại lắm bệnh thế, hết bệnh trí nhớ suy giảm đến bệnh mũi điếc. Thật là khốn khổ tấm thân già này. Hu hu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét