Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

Thèm phở.



Không phải là than vãn đâu nhưng quả thật tớ ốm quặt quẹo đã hai tuần nay rồi, dù cũng chịu khó thuốc thang mà bệnh tình mãi không thuyên giảm cho. Tớ đang nghĩ đến khả năng bị nhiễm virus H1N1 nên cũng hơi lo sợ trong lòng
nhưng may quá đến hôm nay hình như là tớ đã khá hơn sau một giấc ngủ ngon đầu tiên từ nhiều tuần trở lại đây.


Mỗi khi bạn bị ốm, bạn thường có cảm giác thèm ăn món gì hay là ốm đến mức không còn cả thèm ăn nữa? Nếu mà không có cảm giác thèm ăn thì đúng là ốm quá nặng rồi đấy, nên đi bác sĩ mau mau. Còn tớ, mỗi khi ốm, tớ thường nghĩ ngay đến một bát phở nóng, không quan trọng là phở bò hay phở gà mà điều cần nhất là phải nước trong, ngọt và thơm. Tối qua, tớ tự dưng rất thèm phở nên quyết tâm phải ăn bằng được một bát nhưng đúng là số tớ đen quá đêm ba mươi vì đi quanh quẩn cả khu vực gần nhà tớ mà không tìm được một quán phở nào. Đi xa thì tớ lại không muốn vì lười và cũng không đội mũ bảo hiểm nữa. Cho nên cuối cùng đành ấm ức ăn một bát cháo gà " Thị Nở" với thật nhiều hành và tía tô vậy, thấy mồ hôi túa ra cũng dễ chịu hơn.

Với nỗi thèm nhớ chưa được giải toả, sáng nay vừa dậy tớ đã nghĩ ngay đến quán phở bò quen thuộc gần nhà chỉ bán vào buổi sáng sớm. Tớ vội vàng làm một số thủ tục rồi phi đến quán, gọi một bát tái chín không nước béo, không mì chính rồi ngồi nhâm nhi thưởng thức. Mặc dù chứng tịt mũi khiến tớ chẳng ngửi thấy mùi thơm và làm giảm mất 50% độ ngon của bát phở nhưng tớ cũng thấy thật thoả mãn. Vị chua chua, ngọt ngọt, cay cay của nước dùng, những miếng thịt bò mềm mại và sợi phở vừa tầm không quá cứng hay quá nát khiến tớ hài lòng lắm
. Thoả lòng làm sao nỗi mong ước đã trở thành hiện thực, dù niềm ao ước đó chỉ nhỏ bằng bát phở bò mà thôi.
!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét