Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

Tháng chín, thu sang.

Tháng Chín, thu sang cho nắng hanh vàng. Tháng Chín, tháng Chín, tháng Chín, nghe mênh mang nỗi nhớ liêu trai. Đêm qua phố phường tràn ngập khói sương bảng lảng gợi nhắc nỗi buồn một thuở. Nhớ ôi là nhớ những ngày xưa....

Nắng thu rám trái bưởi và làm đỏ mọng quả hồng tươi ngon, mùa thu hương ngọc lan thơm ngát và làn gió mát dịu dàng. Tháng Chín thường nhắc nhở đến một bài hát: " Mùa thu ơi thầm lặng một vầng trăng. Đêm nay lạnh rét run từng chiếc lá. Chia tay nhau ta trở thành người lạ. Và em nhớ anh, và gió những buổi chiều..." Những tình yêu giờ đã xa khuất ngàn khơi đâu còn chỗ đứng nào trong lòng mình nữa.
Chỉ là một chút buồn thế thôi, là một chút lãng mạn bất chợt trong lòng đấy thôi. Đã có lúc nghĩ rằng con người ta sẽ không sống được nếu thiếu tình yêu nhưng giờ đây có những khi: " Tôi đi bên cạnh một người, mà tâm hồn tận cuối trời mùa thu..." Dù người đó đang ở bên mà sao trái tim lạnh giá và xa lạ quá, như giữa hai người là cả một tinh cầu giá lạnh. Cười đấy, nói đấy mà sao trong lòng lạnh ngắt. Bởi từ lâu khái niệm tình yêu, gia đình không còn tồn tại trong khái niệm của người này nữa rồi.

Tháng Chín mùa thu, nhìn dòng nước lững lờ trôi thấy lòng buồn thật nhiều mà không thể nói thành lời. Ai làm chi nên nỗi để bây giờ lỗi hẹn một vầng trăng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét