Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

Mất đi ít ký ức!

Hôm nay buồn một chút. Mất điện thoại. Vừa quay ra quay vào đã bị móc mất lúc nào không biết. Ừ thì cũng biết em điện thoại này của mình rẻ tiền thôi nhưng mỗi khi bị mất một thứ gì đó đã gắn bó với mình khá lâu rồi, cảm giác buồn bâng khuâng trong lòng là không tránh khỏi. Thứ nhất là buồn như mất một người bạn thân. Thứ hai buồn vì mấy trăm số điện thoại lưu trong máy không cách gì lấy lại được ngay một lúc. Rồi thì sẽ có những người mất liên lạc từ đây như đã từng mất liên lạc với rất nhiều người bạn từ những lần mất điện thoại trước. Buồn thứ ba cũng hơi to lớn là mấy trăm tin nhắn của bạn bè chúc mừng vào những dịp lễ tết, sinh nhật mình không bao giờ xóa đi cũng mất hút theo em điện thoại của mình. Đó là những lời chúc mừng của những người bạn, những người yêu, những người tình, những người từng là bạn giờ không còn là bạn nữa, những người từng là người yêu bây giờ thành xa lạ... Đó có khi là một tin nhắn tán tỉnh của một người nào đó hoặc một vài câu thơ tình ai đó gửi cho từ những năm rất lâu về trước... Thế mới biết giá trị tinh thần của một thứ nhỏ bé như em điện thoại thật là to lớn mà bình thường mình không để ý đến, khi mất đi rồi mới thấy nó cũng có ý nghĩa đáng kể...

Thôi, lại đành tặc lưỡi để quên em như đã từng làm thế với các em điện thoại đã mất trước kia để làm quen với em mới nhỉ. Cũng giống như bỏ bớt một phần ký ức lại đằng sau cho đỡ nặng gói hành trang cuộc đời vốn đã quá nặng rồi!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét