Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010

Mộng du...

Lâu rồi tôi mới bị mất ngủ. Có lẽ bởi ban ngày đã uống quá nhiều cafe và nước chè xanh hơn bình thường. Thật sự khó chịu khi phải trằn trọc giữa đêm khuya. Cảm giác đó lại trở lại, cảm giác sợ giấc ngủ, sợ thiếp đi và rơi vào trạng thái vô thức. Ngồi dậy và thiền, dễ chịu hơn rất nhiều. Có lẽ tôi sẽ phải thức trắng cả đêm nay...

Tự dưng tôi nhớ đến một bài báo nào đó tôi đọc từ rất nhiều năm về trước. Bài báo nói rằng có ba câu nói quan trọng nhất trong cuộc đời này và đến nay tôi vẫn còn nhớ như in. Câu thứ nhất là " Tôi sẽ đến." Khi bạn gặp khó khăn trong cuộc sống và cần có người chia sẻ, bạn gọi điện cho người bạn thân và người đó nói " Tôi sẽ đến", cảm giác đó mới dễ chịu làm sao. Khi bạn đang đi trên đường bỗng dưng xe bạn bị hỏng mà không may trong túi bạn lúc đó chẳng có đồng nào, bạn gọi điện cho người bạn cầu cứu và người đó nói " Tôi sẽ đến", nhẹ lòng biết bao nhiêu. Khi bạn bị mắc kẹt ở đâu đó giữa đêm khuya mà rủi làm sao chẳng có ai xung quanh bạn lúc đó, bạn gọi điện cho bạn trai và người đó nói " Anh sẽ đến", cảm giác đó thật ấm áp và hạnh phúc... Cảm giác có một người ở bên cùng chia sẻ những thời khắc khó khăn trong cuộc đời là cảm giác quý giá nhất.

Câu nói quan trọng thứ hai là " Chắc bạn đúng." Bạn tranh luận rất gay gắt với bạn của bạn hay với người bạn đời của bạn, cả hai không ai chịu cho rằng mình sai và người kia đúng. Bạn biết đấy, cái tôi của một con người quá lớn, lớn đến mức dù biết mình sai cũng chẳng bao giờ chịu thừa nhận rằng mình sai, nhất là giữa một cuộc chiến nảy lửa đến nhường ấy. Mặc dù những cuộc tranh luận như vậy thường cũng chẳng đi đến đâu và chẳng giải quyết được vấn đề gì nhưng ai cũng muốn lý lẽ của mình được người kia thừa nhận và tôi đoán là trong đời ai cũng từng trải qua vô số những cuộc tranh luận vô bổ như vậy. Cho nên, câu nói " Chắc bạn đúng" sẽ là một liều thuốc thần kỳ giúp dừng những cuộc tranh luận và hòa bình sẽ được lập lại. Nếu bạn nói ra câu đó có nghĩa là bạn đã thừa nhận rằng bạn bạn hay người bạn đời của bạn đúng và người ta chẳng có lý do gì để tiếp tục cuộc tranh luận này nữa... Nói thì dễ nhưng trong thực tế mấy ai từ bỏ được lý lẽ của mình để theo lý lẽ của người khác cơ chứ??? Nếu bạn làm được điều đó vài lần thì chắc là từ giờ về sau có lẽ bạn sẽ trở thành con người dễ thương đến mức thậm chí bạn chẳng bao giờ mất thời gian tranh cãi vô bổ về những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày với ai nữa.

Câu nói quan trọng thứ ba là " Phật tại tâm". Ngày nhỏ, tôi không hiểu tại sao câu nói này lại là câu nói quan trọng và đến bây giờ tôi vẫn còn mơ hồ và hoài nghi. Có lẽ chính vì chưa hiểu nên giờ này tôi vẫn cứ loay hoay giữa những giá trị của cuộc sống, bởi lẽ nếu tôi giác ngộ được thì biết đâu tôi cũng đã thành Phật được rồi 
. " Phật tại tâm " phải chăng đâu phải cứ đi chùa cầu nguyện hay hương khói nghi ngút mà thành phật, phật là tự trong tâm. Nhưng tâm là gì, tâm có phải là chính ta? Phật dạy rằng, điều cốt yếu làm sao phải giữ cho được cái tâm hay chính con người ta trong sáng, an nhiên và tĩnh lặng, không dễ dao động trước mọi biến thiên của cuộc đời... Thiền là một phương pháp giúp ổn định cái tâm nhưng cái tâm của tôi dường như vẫn chưa muốn thoát khỏi những suy nghĩ miên man cho nên tôi mãi chưa đạt được trạng thái hư vô ấy.

Và chính vì cái tâm không tĩnh nên đêm nay tôi mới phải thức dậy giữa đêm khuya và ngồi viết những dòng này
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét