Thứ Tư, 13 tháng 10, 2010

Ấn tượng đại lễ trong tôi

Ấn tượng về đại lễ mừng thọ "cụ" Hà Nội nghìn năm tuổi trong tôi không phải là ánh đèn màu lung linh, không phải là những đường phố được trang hoàng sặc sỡ, thậm chí đến mức lòe loẹt, cũng không phải những màn pháo hoa rực rỡ, không phải những chương trình biểu diễn hay duyệt binh hoành tráng... Mặc dù tôi đã đi rất nhiều, xem rất nhiều, chụp cũng rất nhiều ảnh nhưng dường như ấn tượng sâu sắc chẳng có bao nhiêu. Nhưng cũng không thể nói là tôi chẳng ấn tượng với cái gì hay điều gì, thế hóa ra tôi là người vô cảm ư? Và đây là một chút ấn tượng còn sót lại trong tôi về những ngày đại lễ, có vẻ nó lại chẳng liên quan tới những "cái nhất" của Hà Nội dịp này.



Bức ảnh này tôi chụp trong Triển lãm Hà Nội nghìn năm tuổi ở phố Tràng Tiền. Chẳng hiểu sao khi xem bức ảnh này tôi đã khóc, không phải xúc động gì đâu mà vì tôi thấy nụ cười của chàng lính trẻ măng chỉ độ tuổi mười tám đôi mươi này quá tươi và quá trong sáng khi chuẩn bị rời thủ đô đi vào chỗ "không biết là sẽ sống hay chết". Rồi tôi nghĩ không biết đã có bao nhiêu người lính trẻ như thế, ra đi với nụ cười tươi rói trên môi và không bao giờ trở về nữa? Và tại sao lại có chiến tranh để những nụ cười đó sớm phải tắt ở lứa tuổi mới chỉ bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời?



Đây là một anh xe ôm tôi gặp ở ngã tư Tràng Tiền - Ngô Quyền trong lúc đang đợi bạn đến. Thấy tôi đứng đấy anh bắt chuyện hỏi han, sau một hồi lang thang dọc phố Tràng Tiền quay lại tôi vẫn thấy anh ngồi đó, anh cười bảo tôi chụp cho anh một kiểu ảnh làm kỷ niệm và muốn tôi rửa ra cho anh. Tôi không hứa vì tôi đã chụp hàng ngàn kiểu ảnh nhưng lâu lắm rồi có rửa bức ảnh nào đâu. Cũng muốn nhân một dịp nào đó cao hứng sẽ rửa ảnh ra tặng anh, hy vọng anh vẫn đón khách ở đúng vị trí đó. Anh trong những ngày đại lễ cũng giống như bao nhiêu người ở Hà Nội khác vẫn làm công việc hàng ngày của mình, có thể cũng thấy vui trước cảnh đường phố tấp nập nhưng chẳng chút hớn hở khác thường mấy, như một nốt trầm giữa dòng người ngược xuôi giữa phố phường.



Vào những nơi cổ kính như đền chùa tôi thích chụp những mái ngói, và hôm đi Hoàng Thành Thăng Long tôi đã chộp được ảnh hai chú chim nhỏ này đang bình thản như không biết có sự gì xảy ra bên dưới, nơi có hàng nghìn người đang ùn ùn chen chúc nhau ngắm nghía và chụp ảnh cột cờ Hà Nội ở đằng xa.



Một kiểu xem duyệt binh độc đáo, ảnh chụp trên đường Tràng Thi, nhìn trong ảnh thì có vẻ vắng lặng thế thôi nhưng phía trước rất đông người đứng ngồi lố nhố và tôi cũng ở trong số đó
.



Em gái rất xinh và dễ thương này đứng ngay cạnh tôi lúc xem duyệt binh. Vì đông và hai bên có người chắn nên em hay rướn người ra phía trước để xem sắp có đoàn nào đến chưa và có đẹp hay không để thông báo đẹp lắm cô ạ cô quay đi
. Cứ đoàn duyệt binh nào là phụ nữ mặc váy trang điểm là em lại nức nở khen là đoàn này mới đẹp cô ạ, rồi em cứ reo lên là ôi cứ như là trên ti vi ấy cô nhỉ, thật đáng yêu, he he
.



Bờ Hồ bình thường đã đông rồi những ngày lễ còn đông gấp bao nhiêu lần cho nên tôi phải chia sẻ ghế đá với đôi bạn trẻ thế này đây. Đúng ra thì tôi cũng chẳng có chỗ ngồi đâu nhưng lúc đó mọi người vừa đổ xô xem cụ rùa nổi xong (nhưng tôi cũng chẳng nhìn thấy cái mô tê gì,) tôi quay ra thấy một cậu thanh niên đang đứng trên chiếc ghế đá này. Tôi bực mình phẩy tay quát ghế người ta để ngồi lại đứng thế à, xuống ngay. Thế là cậu thanh niên sợ quá nhảy xuống chạy mất, vì thế mà tôi xí luôn chỗ và tiện thể rủ hai bạn trẻ kia ngồi cùng cho đông vui
.



Đây là ảnh tôi chụp với bạn thỏ bông nhân dịp bạn trốn chồng con ra chúc mừng sinh nhật Hà Nội. Cũng nhờ dịp này tôi mới được gặp mặt bạn nên nhân tiện offline một buổi khắp phố phường Hà Nội đông đúc, một buổi đi chơi  vui vẻ và thú vị
. Ảnh chụp trong nhà khách chính phủ phố Đinh Tiên Hoàng, cái nhà đằng sau thì to mà người thì lại bé quá
.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét