Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Thời sinh viên của tôi

Sáng nay vừa lò dò vào mạng thì em Nhàn đang ở xứ Úc xa xôi nhảy vào chat chit hỏi thăm. Rồi mấy người bạn học thời đại học cũng nhảy vào theo, bàn tán xôn xao hẹn hò vụ gặp mặt nhân dịp kỷ niệm 10 năm ra trường, ngày 24/10/2000 là ngày nhận bằng tốt nghiệp đại học. Nghĩ bụng quái sao các bạn nhớ giỏi thế, không những nhớ năm mà còn nhớ được cả ngày tháng nữa, bái phục thật. Mình không phải cố tình nhưng cái thời nhớ các ngày tháng sự kiện đã trôi vào dĩ vãng mất rồi, hay đã quá bão hòa với những lễ kỷ niệm? Nói chuyện xong thì lại nghĩ hay nhân dịp này viết một entry đi, số 10 cũng là số đẹp với lại có khi phải tới kỷ niệm 50 năm ngày ra trường mình mới lại viết một bài nữa ấy chứ. Nhớ ra hôm trước cũng đã bỏ lỡ dịp gặp mặt và viết về thời cấp 3 nhân dịp 90 năm thành lập trường Ngô Quyền ở Hải Phòng của mình rồi thì tiện đây viết về thời sinh viên trước vậy.

Nói là viết nhưng đâu có dễ nhỉ, nhất là ký ức thời sinh viên của mình chỉ là một vùng mờ nhạt thi thoảng có điểm xuyết những sự kiện rời rạc. Mình vốn không thiết tha gì với chuyện học hành lắm mặc dù con đường học hành của mình khá là dài, dài phát mệt mỏi lên ấy chứ. Lại buồn cười hôm trước bạn Huyền chat với mình bảo bạn Nhàn hồi xưa lười học thế mà cuối cùng lại là đứa loay hoay với việc học hành nhiều nhất nhỉ, hết văn bằng hai giờ lại sang Úc làm master mấy năm rồi mãi mà chưa cầm được mảnh bằng về. Trừ mấy bạn như Vân giờ là giảng viên đại học thì phải học lên tiến sỹ còn hầu hết đứa nào trong lớp cũng có bằng hai hoặc master từ lâu rồi. Con đường học hành quả là gian nan cực khổ
...

Sau mỗi năm, nếu có gặp mặt thì câu chuyện sẽ dài hơn, bởi vì ngoài việc hỏi han cập nhật tin tức của nhau làm gì ở đâu, mấy con, lên chức gì, mới đi công tác ở đâu về thì còn một màn không kém phần quan trọng nữa là những ai còn sống sót yên lành? Mình không thể nhớ chính xác được sĩ số lớp mình hồi đó là bao nhiêu vì nó biến động theo từng năm, hình như vào khoảng 24 hay 25 gì đó có cộng trừ vài mạng. Cả khóa năm đấy chỉ khoảng 150 mạng chia làm 6 lớp, là lớp học tiếng Anh hoặc tiếng Pháp thôi còn các môn khác là học ở hội trường chung thì không tính.

Hồi đó có một truyền thuyết được rỉ tai nhau trong giới sinh viên trong trường là khóa nào cũng có một mạng phải ra đi, mà đúng thật ngay hồi mình còn học trong trường mình đã chứng kiến các khóa đều có những người bị tai nạn chết thê thảm ở lứa tuổi còn xuân xanh. Và cũng không ai ngờ trong lớp mình có một bạn đã sớm ra đi là bạn Tuấn, vốn là một người lặng lẽ và quá hiền lành nhưng cũng không kém phần tài hoa. Hồi đó là bọn mình cũng đã ra trường được 1-2 năm gì rồi và bạn ấy không những chỉ tốt nghiệp trường mình mà cũng đồng thời tốt nghiệp luôn trường Ngoại thương bên cạnh. Mình vẫn nhớ hôm đó đi chơi về anh chủ nhà bảo cái Hương vừa đến báo là "Bạn Tuấn tạch rồi." Híc, anh ấy nhắc lại nguyên văn như thế đấy
. Không tin vào tai mình, sau mới rõ ngọn ngành hai bố con bạn ấy bị đứa em họ giết ngay tại nhà
. Quá đau lòng! Sau khi bạn ấy mất rồi tập thơ "Hoa" của bạn ấy cũng được xuất bản và được đoạt giải hai cuộc thi thơ gì đó trong nước... Còn một người nữa vẫn sống nhưng giờ đây đang bóc lịch trong tù (vì tội chống phá nhà nước XHCN) nên phải nói là sĩ số lớp cứ hao hụt dần dần.

Mình thích nhớ lại trường mình hồi mới học năm nhất hơn, hoang sơ cỏ mọc um tùm trong sân trường và mọi người thân thiết với nhau. Trong sân trường ngày ấy trồng một cây ngọc lan và một cây hoàng lan, ban đêm hương hoa thơm nồng nàn thường bay vào các phòng cho nên đó cũng là lý do vì sao đến nay mình vẫn thích và trồng hai loại cây đó. Hồi ấy lớp mình dân ngoại tỉnh nhiều nên toàn ở trong ký túc xá, mà ký túc xá cũng vẻn vẹn có khoảng hơn 200 mống gì đó từ khóa 20 đến khóa mình là khóa 23, sau một số năm không tuyển sinh mới tuyển sinh trở lại. Do vậy ký túc xá cũng ở trong trường luôn, có khi phòng ký túc xá ngay cạnh phòng học tiếng Anh. Nhiều buổi trưa đang ngủ trong phòng mà còn nghe rõ tiếng các lớp học tiếng Anh lao xao. Cho nên thói quen hồi đó của bọn mình mỗi khi ra chơi giữa giờ vào giờ học cuối là lao thẳng từ tầng năm xuống căng tin ăn trưa rồi lại lao lên học tiếp (để tránh lúc tan học thì căng tin quá đông), tất cả mọi hành động chỉ diễn ra trong vỏn vẹn có 15 phút. May mà không bị đau dạ dày, phù
. Nhớ những lần trốn học để đi chơi hay đơn giản chỉ để ở nhà... ngủ. Có những lần vừa lên lớp mà thấy chán học trốn về phòng, vừa mở cửa phòng ra cả phòng đã tề tựu đông đủ trong đó từ lúc nào, híc
.

Nhớ những sự kiện có một không hai hồi đấy trong ký túc xá là những lần toàn ký túc xá bắt trộm. Là có những tên trộm vặt đến chơi rồi ăn trộm xe đạp hay đồ đạc của sinh viên trong trường, thế là các anh tức mình rình và tóm được thủ phạm, cả trường xông vào đánh, có cả con gái mới ghê chứ, híc
. Nhưng thường thì những vụ hành quyết được các thầy ngăn chặn kịp thời (nếu không thì bọn trộm chắc là ra bã mất.) Vẫn nhớ như in những đêm đã 11-12h rồi thầy trưởng phòng đào tạo (nhà cũng ở ngay trong khu tập thể cạnh trường), vẫn còn mặc trên người bộ đồ ở nhà, vào trường ra lệnh họp toàn ký túc xá để chấn chỉnh trật tự.

Cũng còn nhớ những lần cả lớp rồng rắn nhau đạp xe
đi chơi loanh quanh phố phường Hà Nội hay đi chơi xa đâu đó hoặc liên hoan ăn lẩu nhà bạn nào đó trong lớp. Nhớ những lần tổ chức chơi trung thu ở giữa sân trường, hay những lần có chương trình ca nhạc, thi thố gì đó của toàn trường, chơi té nước vào nhau ướt lướt thướt và ngã oành oạch nhưng vui và cười không ngớt... Hóa ra để nhớ lại thì cũng nhiều kỷ niệm phết chứ không như mình tưởng lúc đầu nhỉ. Hóa ra cũng có những lúc vui vẻ, cười nghiêng ngả, trêu đùa nhau một cách vô tư lự đúng như lứa tuổi lúc bấy giờ.

Trường mình hồi mình học có tên là Học viện Quan hệ quốc tế, đấy là đã thay tên đổi họ chán ra rồi, rồi hết nhập lại tách với trường Ngoại thương sát bên cạnh nữa đấy. Mà sau đó nghe đâu lại đổi thành Học viện Ngoại giao và bây giờ thì hình như là trường Đại học Quan hệ quốc tế gì đó, tóm lại là có dính dáng đến tí quốc tế cho nó oai. Vì mang tiếng oai lên các bạn rất chăm học, thư viện trường lúc nào cũng đông nghẹt người, nhất là vào các kỳ thi. Vẫn nhớ những lần dù ở trong ký túc xá nhưng cũng phải canh giờ thư viện mở cửa để đặt được quyển sách hay vở xí chỗ rồi mới yên tâm đi đâu đó, có khi đi tút đến tận 10h tối lúc thư viện đóng cửa mới quay lại hoặc nhờ ai đó vác sách về cho mà chẳng học được chữ mốc nào
. Nhưng dù sao vẫn nhớ những khuôn mặt phờ phạc vì học quá nhiều và vì quá căng thẳng... Và nhớ những kỳ thi đã trở thành nỗi ám ảnh khó phai của mỗi người đã từng trải qua thời sinh viên...

À, lớp mình lại có truyền thống thay đổi lớp trưởng nữa chứ, lớp có vài mống, nửa nam nửa nữ nhưng hơn một nửa số con trai đã từng làm lớp trưởng hoặc lớp phó, có khi một năm thay lớp trưởng lớp phó tới 2-3 lần (chắc là do chẳng bố nào phục bố nào cả
). Cũng may tới năm cuối thì ổn định hơn và may mắn là cuối cùng cũng tìm được một lớp trưởng xứng đáng là Kiên (nói xứng đáng là vì cho đến ngày nay vẫn thể hiện được vai trò lớp trưởng của mình, bằng chứng là nhờ có bạn mà mọi người mới có những dịp gặp gỡ nhau.) He, nịnh lớp trưởng tí (nếu chẳng may có đọc được những dòng này cũng cảm thấy mát lòng mát dạ vì có người hiểu được giá trị của mình đến thế
.)

Vì em Nhàn rất có tâm hồn ăn uống nên viết thêm đoạn này. Hồi đó trường mình không được nấu ăn trong phòng nhưng các phòng cũng loay hoay xoay xở mượn được ở đâu những nồi lẩu hay dùng sục nên thỉnh thoảng lại có một bữa lẩu hoành tráng trong phòng, có khi còn làm bánh trôi bằng sục nước mới sáng tạo chứ
. Rồi có lần phòng mình nấu cháo, có vài người ăn thôi nhưng mua hẳn một kg thịt nạc vai cho vào, tình cờ mấy bạn trai cùng lớp đi qua thế là mời vào ăn, các bạn ấy ăn xong mới bảo "Ơ, đây là thịt chứ có phải là hến đâu?" Bó tay, vì nấu cháo kiểu đấy trông thịt còn nhiều hơn cả gạo ấy chứ, he he
...

Híc, những ký ức rời rạc của tôi, phải chắp nối mới viết được thành một bài như này. Giờ đây mỗi người một phương trời, phần lớn là ở Hà Nội nhưng một số đã vào thành phố Hồ Chí Minh và một số tỉnh khác lập nghiệp và sinh sống. Một số vẫn đang lang bạt ở phương trời nào đó theo sự nghiệp học hành hay vì công việc. Cũng còn nhiều kỷ niệm đáng nhớ khác nữa nhưng chắc phải để dành cho những entry nào đó, trong những ngày đẹp trời nào đó thôi...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét