Thứ Năm, 13 tháng 9, 2007

Bình yên nhé

Ngày nhỏ, bình yên là được quây quần cùng bố mẹ và các chị bên mâm cơm mỗi buổi chiều về. Mọi thứ thật giản dị và ấm cúng. Nhìn những người yêu thương nhất của mình đều khoẻ mạnh và an lành sau một ngày làm việc hoặc học hành, cảm giác êm đềm và bình an biết bao.

Lớn hơn chút nữa, khi đi học xa, bình yên là mỗi khi về thăm nhà, từ trên cầu đã nhìn thấy nhà mình, cảm giác ấm áp lan toả trong từng tế bào. Bấm chuông gọi cửa, bố ra mở, nhìn tôi cười thấy như mùa thu đang toả nắng.

Lớn hơn chút nữa, khi đã biết yêu rồi, cũng biết thêm cảm giác bình yên khi được ở bên một người nào đó. Ngồi bên nhau không nói gì mà như nói thật nhiều điều, ước giá như quãng thời gian đó cứ kéo dài mãi mãi.

Lớn hơn chút nữa cũng là lúc biết thêm cảm giác không bình yên khi rời xa một ai đó.

Phải ru lòng mình để tìm lại chút bình yên trong tâm hồn. Tự nhủ rằng bình yên đi nhé trái tim tôi ơi, dù người ấy sẽ không còn ở bên ta nữa.

Bình yên nhé tôi ơi, khi người không còn cùng ta đi trên một con đường.

Bình yên nhé tôi ơi, khi người không còn đến bên ta mỗi khi ta BUỒN BÃ.

Bình yên nhé tôi ơi, khi bàn tay người không còn nắm bàn tay ta.

Bình yên nhé tôi ơi, khi bờ vai ấy đã có một người con gái khác tựa vào.

Bình yên nhé tôi ơi, khi mùi hương ấy đã rời xa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét