Thứ Năm, 13 tháng 9, 2007

Cười lên nào em

Gần giữa trưa, tự dưng cơn buồn ngủ ập đến. Cố cưỡng lại bởi vì không lẽ lại ngủ vào giờ này. Nhận ra rằng từ lâu lắm đã rất thèm ngủ, thèm ngủ mọi lúc mọi nơi nhưng nằm xuống đâu có ngủ được. Đêm nào cũng trằn trọc trong những giấc ngủ không hề yên lành. Ước muốn duy nhất bây giờ thật là giản dị, đó là được nằm trên một chiếc giường êm ái, không làm gì cả, để mặc cho giấc ngủ xâm chiếm mình. Thế nhưng sau này nếu có thời gian rảnh có thể ngủ thoả thích chắc gì đã ngủ được nhiều thế. Người ta thường chỉ thèm muốn những gì người ta không có thôi, khi có được rồi chưa chắc đã thấy còn giá trị nữa.

Quên mất là buổi sáng không nhắn tin cho Tr. nói trưa qua ăn cơm cùng cho vui. Mà trời mưa to thế này chắc anh cũng ngại đi lại. Thôi để mai vậy. Những ngày gần đây thấy cần Tr. ở bên cạnh mình, như thể một cỗ máy khô dầu cần được tiếp thêm nhiên liệu vậy. Gặp anh buổi trưa thường chẳng nói gì nhiều vì mình bận nhưng như thế cũng đủ cho vài ngày tiếp theo. Bình thường anh không nói gì cả, nhưng lúc mình thực sự cần một lời khuyên hay một lời động viên thì những lời nói của anh rất có ý nghĩa đối với mình. Hôm kia gặp nhau anh nói gì nhỉ, anh nói rằng tiền bạc là vật ngoài thân mình nên không có gì phải lo lắng về nó quá nhiều. Anh nói những gì em đánh mất vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát của mình, mình còn sống và còn sức khoẻ thì sẽ lại làm ra được... Anh nói... Anh còn nói gì nhỉ, nhiều lắm nhưng không nhớ hết nổi. Chỉ nhớ có câu gần cuối cùng là tóc dài rồi đấy, đi cắt hoặc đi làm lại đầu đi thôi. À, người đâu mà tâm lý thế, nhắc mình đi cắt tóc cho xả stress.

Cuối cùng, anh nhìn mình cười rồi bảo " Cười lên nào em. Anh thích nhìn thấy em cười". Mình cười xoà, tất cả sẽ qua đi thôi. Những khó khăn trong hiện tại này, những mất mát này, những lo lắng khổ sở này rồi sẽ qua đi thôi. Ngày mai sẽ là một ngày mới, sẽ có những chuyện gì nữa xảy ra mình chưa biết được. Chỉ biết một điều là dù có bất cứ chuyện gì xảy đến với mình, dù mình có trở thành con người như thế nào đi chăng nữa thì Tr. vẫn luôn ở bên mình, vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần cho mình. Dù cho một ngày nào đó tất cả mọi người, tất cả mọi thứ đều quay lưng lại với mình, bỏ mình ra đi thì Tr. cũng sẽ không bao giờ bỏ mình. Có lẽ đó là điều quý giá nhất còn lại trong cuộc đời mình thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét