Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2007

Đoản khúc mùa thu

Tôi sinh ra vào mùa thu nên tôi yêu mùa thu như một người tri kỷ. Mùa thu trong tôi là bầu trời xanh trong trẻo và những đám mây trắng xốp quá đỗi dịu dàng. Nỗi nhớ về những mảnh vỡ cũng thường dội vào lòng trong cái u tịch của mùa thu. Đôi khi trên bước đường tha phương, tôi có cảm giác cô độc khi thoảng trong gió chút se lạnh của mùa và phía xa kia một làn khói lam chiều tản mạn vào không gian.

Những chiều thu, tôi ngồi lặng ngắm đàn chim trắng bay ngang qua bầu trời, lòng tự hỏi đàn chim đang bay về phương nào. Nơi đến có phải là một tổ ấm hay là một chốn êm đềm nào đó? Khi đàn chim đã bay hút vào bóng chiều mờ ảo, tôi thốt nhiên nhận ra rằng mình không có một chốn dừng chân, tôi không thuộc về bất cứ nơi đâu trong cuộc đời này…

Tôi không thuộc về bất cứ nơi đâu bởi vì tôi không bao giờ là người ở lại. Mỗi nơi chốn dừng chân đều ghi dấu một cuộc chia ly buồn bã và thấm đầy nước mắt. Tôi đã từng hạnh phúc và đã từng có rất nhiều hy vọng. Nhưng hạnh phúc vốn là thứ quá mong manh và hy vọng lại là thứ rất dễ vỡ… Cho nên hạnh phúc chẳng bao giờ ghé qua lâu và hy vọng cũng bị những cơn gió thu cuốn bay về nơi đâu.

Tôi bơ vơ trong cuộc đời này…

Mỗi mùa thu đến, tôi như kẻ hành khất bước trên con đường dài hun hút, lẻ loi và cô độc để mong góp nhặt một chút bình yên cho mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét