Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2007

NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG

Nhạc: Phú Quang - Thơ: Thảo Phương

Dường như ai đi ngang cửa, gió mùa đông bắc se lòng
Chút lá thu vàng đã rụng, chiều nay cũng bỏ ta đi
Nằm nghe xôn xao tiếng đời, mà ngỡ ai đó nói cười
Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy giờ đây cũng bỏ ta đi.

Làm sao về được mùa đông dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy vờ như mùa đông đã về.

Làm sao về được mùa đông dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông. Mùa thu cây cầu đã gãy
Thôi đành ru lòng mình vậy vờ như mùa đông đã về.

Đang ở giữa mùa thu mà ta đã nhớ về mùa đông, một mùa đông lạnh và diệu vợi, buồn đến từng ngóc ngách các cảm giác trong cơ thể mình. Từ thủa nhỏ ta đã luôn không thích mùa đông vì mùa đông lạnh và u ám quá. Mùa đông trong ta chỉ là những cơn gió buốt giá luồn lách qua những con ngõ nhỏ, dài và sâu hun hút. Mùa đông chưa bao giờ là chốn ẩn náu yên ổn của tâm hồn ta...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét