Thứ Ba, 18 tháng 9, 2007

Vu vơ

Thời tiết mùa thu thật dễ chịu, mát và dịu dàng. Nếu không có nỗi lo lắng về tiền bạc thì chắc là sẽ tuyệt vời lắm đấy. Trời đẹp, cảnh đẹp nhưng con người không có tâm trạng để ngắm cảnh thì cũng chỉ thấy buồn thôi.

Buổi trưa anh đi làm về qua, đem đến cho một túi bánh pía và hai cái bánh gatô bé tí tẹo, nói là quà trung thu. Anh về rồi, bóc bánh ra ăn và nghĩ không biết sinh nhật mình sắp tới anh có mua bánh kem Pháp cho mình ăn như mọi năm không? Cũng chẳng đòi hỏi gì bởi vì anh bây giờ đã có người mới lại sắp cưới vợ rồi thì còn mong mỏi gì nữa. Tuy nhiên vẫn lẩn thẩn nghĩ không biết sau này anh có vợ rồi có còn mua đồ ăn mang đến cho mình như anh vẫn thường làm vậy từ trước đến nay không?

Anh vẫn hay mua đồ cho mình ăn nhưng bây giờ không ở lại ăn cùng nữa mà chỉ mang đến rồi lại vội vã đi ngay. Anh vẫn biết những món mình thích và thường mua rất nhiều, mình ăn vẫn thấy ngon nhưng cũng hơi buồn một chút. Có lẽ anh mua đồ ăn cho mình để đền bù cho việc mình không còn anh ở bên cạnh nữa. Anh dỗ mình như dỗ một đứa trẻ con vậy, đứa trẻ con có đồ ăn là quên hết mọi giận hờn. Nhưng mình đâu phải là trẻ con nên tuy ăn rồi mình vẫn thấy buồn. Hơ hơ…, ăn xong rồi vẫn thấy buồn là có nghĩa lý gì nhỉ? Lạ một điều là ngoài anh ra thì những người bạn trai của mình đều rất thích mua đồ ăn cho mình, có lẽ bởi mình cũng thích như thế nữa. Hê hê hê…, chả hiểu

. ( Mà ngược lại mình thích ai mình cũng hay mua đồ cho người ta ăn nữa.
)

Có lẽ mình vô duyên quá khi cứ quen ai là người đấy đi lấy vợ, mình chẳng giữ ai ở bên mình lâu lâu một chút được. Có lẽ đó là số phận hay do mình quá thờ ơ? Đôi khi mình lại là kẻ đến sau nữa. Thôi đành phải đổ cho số phận chứ nếu đổ tại mình thì mình sẽ đau lòng lắm đấy…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét