Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2007

Một ngày mới.

Tối thứ bảy đi ra ngoài đường, trời trong và mát. Nhưng không có tâm trạng để ngắm cảnh ngắm người nữa. Mọi người ra ngoài đường vào tối thứ bảy để đi chơi, còn tôi ra ngoài đường để đi công chuyện. Lòng không buồn không vui, chỉ mệt mỏi và buồn ngủ. VÔ CẢM.

Đi về, tôi ở giữa dòng người đông đúc. Chỉ thấy những tình yêu, những cơm áo gạo tiền xung quanh mình. Phải rồi, người ta ra đường vào buổi tối thứ bảy phần nhiều là để hưởng thụ tình yêu còn lại thì không vì danh cũng vì lợi. Có mấy ai đi lang thang không mục đích, để ru lòng mình tìm một chút THANH THẢN? Tự dưng thấy thương mình và thương cho những con người đang chen nhau tồn tại trên quả đất, đang phải từng ngày tranh giành nhau một chút oxy trong bầu không khí ngột ngạt này.

Định đóng cửa đi ngủ nhưng cuối cùng không buồn ngủ nữa, lại ngồi chết dí ở bên chiếc máy tính. Tiếng hát từ đĩa nhạc nhà ai đó mở vọng sang, một bản nhạc tiếng Pháp buồn buồn, tiếng đàn violin da diết đến khó lòng chịu nổi. Nước mắt ở đâu cứ mấp mé bờ mi chực trào ra. Không biết sẽ khóc vì lý do gì hay vì có quá nhiều lý do để khóc? Đã nói là thôi buồn và sống lạc quan lên và đã làm được nhưng làm sao tránh được những phút yếu lòng như thế này. Nhất là khi chỉ có một mình. Nhìn về phía trước, thấy cuộc đời còn dài quá đi thôi trong khi mình mới sống được một nửa. Làm thế nào để lê bước hết quãng đời còn lại nhỉ?

Anh sắp cưới vợ rồi, anh đã chính thức thông báo với tôi điều đó. Tôi có buồn không? Có lẽ còn hơn cả nỗi buồn nữa, đó là nỗi đau trong trái tim. TRỐNG VẮNG đến lạnh người. Thế nhưng có lúc lại thấy dửng dưng. Ừ, thôi, em mong anh hạnh phúc với lựa chọn của mình. Cuộc đời còn lại đâu có bao nhiêu nữa, cứ mãi níu kéo vào quá khứ thì sẽ càng bất hạnh và làm hỏng cả cuộc đời trước mắt của mình. Nghĩ được vậy rồi thì sẽ chúc phúc cho anh thôi. Và ru mình vào giấc ngủ, dù giấc ngủ đó không hề ngon lành.

Ngủ muộn, lại cứ chập chờn lúc thức lúc ngủ, sáng sớm tinh sương, B. đã gọi điện rủ đi ngắm mặt trời mọc trên cầu. Hôm qua vào lúc cao hứng đã rủ cậu ấy đi nhưng khi cậu ấy đứng trước cửa gọi điện vào thì lại thấy không thể dậy nổi. Nghe giọng tôi, cậu ấy chẳng hỏi han gì nữa nói cứ ngủ tiếp đi nhé rồi phóng xe đi. Tiếng xe máy dần xa, tôi lại thiếp vào trong giấc ngủ...

Nhưng cũng đến lúc phải thức dậy rồi. Phải chấm dứt những giấc mơ. Phải chấm dứt những hoài mộng buồn bã. Phải trang bị một gương mặt tươi mới hơn để tiếp tục chiến đấu với đời. Sẽ chiến đấu cho đến khi nào không thể chiến đấu được nữa. Hoặc sẽ chiến đấu cho đến khi hạnh phúc mỉm cười với mình. Tin vào một NGÀY MỚI.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét