Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2008

Những đoản khúc mùa thu - Trầm cảm mùa thu...

Chớm thu, đã thấy không gian xao xác một nỗi buồn. Bầu trời không nắng cũng không mưa, chỉ một màu bàng bạc cùng ngọn gió mang hơi may lướt thật nhẹ qua làn da. Sông Hồng vẫn ăm ắp nước bỗng trở nên lặng lẽ và rộng mênh mang xa hút tầm mắt. Bãi bồi giữa sông sau trận lụt trở nên xơ xác, thấp thoáng bóng những người nông dân đang gom những thân cây chết đốt lên thành những đám tàn tro để chuẩn bị cho một mùa vụ mới. Buổi chiều tôi về qua cầu Long Biên thường thấy lan toả những làn khói trắng bay là là mặt đất rồi tản mát trong chiều thu, buồn man mác.



Sang thu, tôi gặp lại người bạn cũ mỗi năm đến thăm tôi một lần mang tên “ trầm cảm mùa thu”. Nỗi buồn ở đâu sầm sập đến, đường đột và nhanh đến độ không ngờ, nôn nao hết cả lòng. Thu sang, tôi lại giở bài hát “ Thầm lặng một vầng trăng” ra nghe, giọng ca Bảo Yến da diết, ngọt ngào và mượt mà như nhung mà thấm thía đến từng tế bào nhỏ li ti trên cơ thể nỗi buồn hiu quạnh, một nỗi buồn không thể nào chia sẻ nổi. Người ta nói “ nhạy cảm quá cũng phiền phức thật nhiều”, có lẽ là nói đến trường hợp của tôi chăng?



Đêm mưa, ngồi một mình, nghe mãi bản nhạc buồn, cảm thấy hồn được an ủi thật nhiều.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét