Thứ Tư, 27 tháng 8, 2008

Tản mạn mưa

Tháng này vẫn là tháng mưa ngâu nhỉ, trời lúc nắng lúc mưa khiến mình nhớ đến một bài thơ ( lại quên tiêu đề và tên tác giả - mà hình như chưa bao giờ nhớ những thứ đó thì phải). Nói chung mình chỉ nhớ những gì mình thích và rất bất chợt chẳng liên quan gì đến nhau cả, nhiều khi nó cứ tua đi tua lại trong trí óc của mình một cách vô thức mà không hiểu tại sao. Bài thơ đó như thế này:


Một bữa thấy trời mưa chuyển vội


Em ngỡ anh buồn náo nức sang


Tới nơi mới biết mình nông nổi


Quê người trời vẫn nắng chang chang.


Hơi buồn và bẽ bàng đúng không nhỉ? Sự quan tâm, sự nhiệt tình lại hoá ra là không cần thiết khiến cho đôi khi ta cảm thấy hụt hẫng đôi chút. Cảm giác đó giống như lúc ta nghĩ rằng ta sẽ mang lại cho ai đó một món quà đặc biệt, không ngờ khi mang quà đến thì người ta đã có ê hề thứ đó rồi, món quà vì thế mà chẳng còn gì là đặc biệt nữa. Cho nên cứ nóng vội là hay hỏng việc và hay bị tẽn tò, nhất là trong chuyện tình cảm nhỉ.


Nói đến mưa lại nhớ đêm từ Đăk Lăk về Sài Gòn, trời mưa tầm tã và to như chưa bao giờ được mưa như thế. Buổi tối đã thấy gió ở đâu kéo đến thổi ầm ầm, cả một vùng cây lá rung chuyển và lồng lộn vật mình. Vừa bước chân ra khỏi cửa đã cảm thấy sợ vì ngoài trời tối đen như mực lại chẳng có lấy một bóng người. Thì ở huyện làm gì có đèn điện thắp sáng choang như ở thành phố và vùng nông thôn buổi tối mấy ai lượn vượn ra đường làm gì. Cậu trai chở mình sang bến xe lại còn đi đường tắt xuyên qua rẫy vắng hoe vắng hoắt nữa chứ. Trời tối nhưng qua ánh đèn xe mình vẫn nhận ra bọn mình có đi ngang vài bãi tha ma hoang lạnh bên đường và rất nhiều cây cối rậm rạp um tùm. Đi trong tiếng gió gào thét, tiếng ếch nhái thi nhau rền rĩ và cơn mưa đuổi đằng sau, mình chỉ có cảm giác thê lương và rùng rợn như trong truyện Bá tước Dracula. Cũng chẳng phải là đứa yếu tim vì đã từng một mình đi qua nghĩa địa ban đêm rất nhiều lần nhưng quả thực là nếu cứ đi mãi như vậy với một người lạ thì mình cũng có cảm giác không mấy yên lòng. Cũng may là con đường xuyên rẫy dài tưởng chừng như vô tận đó cuối cùng cũng kết thúc để nhường chỗ cho phố xá tràn ngập ánh điện. Thành phố Buôn Ma Thuột về đêm cũng lung linh sắc màu giống như đêm Hà Nội tuy không nhộn nhịp bằng. Rất tiếc là không có nhiều thời gian để khám phá thành phố này vì còn rất nhiều nơi mình chưa đặt chân đến, đành phải hẹn dịp khác quay lại vậy.


Vừa bước chân vào nhà chờ xe, cơn mưa ào xuống, không bất ngờ nhưng với cường độ mạnh khủng khiếp. Mái nhà chờ lại làm bằng pro xi măng nên tiếng mưa chẳng khác gì vũ điệu của ma quỷ hoặc như cơn giận dữ của ông trời vậy. Mưa cứ dội thẳng vào mái nhà và từ mái nhà dội thẳng vào màng nhĩ của tất cả những hành khách đang mòn mỏi chờ chuyến xe đêm. Chuyến xe mình sẽ đi khởi hành vào lúc 9h tối nhưng cuối cùng lại đổi được vé sớm hơn một chút nên đi chuyến 8h30. Lên xe rồi, nằm xuống nệm kéo chăn đắp thì cũng là lúc giấc ngủ kéo đến, êm ái làm sao. Có lẽ đã quá quen với những chuyến đi rồi nên mình có thể ngủ được ở trên bất cứ phương tiện giao thông nào trong bất cứ thời điểm nào. Đã quá quen với những giấc ngủ ngắn hoặc dài trên tàu, trên xe và trên máy bay, vào ban đêm hay ban ngày rồi. Đã quá quen với việc một đêm nào đó thức dậy ở một thành phố hay thị trấn xa lạ hay giữa đêm có cảm giác cái lạnh xuyên thấm qua làn áo mỏng, lúc đó một tấm khăn hay một cái chăn mỏng thật đáng quý biết bao. Cũng đủ quen để không còn cảm thấy cô độc khi thức dậy giữa đêm và nhận ra mình chỉ đi có một mình...


Thích nhất cảm giác ấm áp trong xe khi ngoài trời mưa gió đang vần vũ. Dù biết là mưa đồng nghĩa với việc không mấy an toàn khi đi xe nhưng vẫn cứ thích ngắm nhìn những giọt nước táp vào cửa kính xe, khoan nhặt đều đều như muốn ru mình vào giấc ngủ êm đềm. Ngủ được trên xe thì sẽ thấy chóng đến nơi hơn vì đã quá chán những khoảng thời gian phí phạm và dài lê thê trong những chuyến đi rồi. Nhớ cái giường êm ái và thực sự an toàn của mình làm sao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét