Thứ Năm, 11 tháng 9, 2008

Bánh giò nóng đơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

Chiều, đi bấm huyệt về, vòng qua Công ty A đưa anh H. cuốn sách. Cả văn phòng rộng mênh mang chỉ còn mình anh đang hí húi làm việc bên máy tính. Đưa sách xong nói em về đây anh bảo cứ ngồi chơi thi thoảng buôn chút cho vui. Đang có khách hàng giục gấp nên anh không bỏ dở được. Ngồi máy tính một lát, nói tự dưng em thèm ăn bánh giò nóng quá thể anh ạ. Anh nói đợi anh làm xong rồi đi. Hỏi bao lâu thì anh xong. Khoảng tiếng rưỡi nữa.

Một tiếng rưỡi nữa thì làm sao em chờ anh nổi, em không thể hoãn cái sự sung sướng đó lại được đâu. Thế là bye bye anh cứ việc ở lại làm việc em đi tìm hàng bánh giò nóng ăn đây. Anh H. chỉ cho chỗ bán bánh giò nóng gần đó, phi ngay ra. Nhưng hỡi ôi đã hết roài còn đâu nữa.

Nghĩ đến bánh giò nóng mà không được ăn quả thực không thể chịu đựng nổi. Cái vị giác cứ tưởng tượng ra mùi thơm ngậy của bánh và của giò là cơn thèm nổi lên, như lên cơn vật không tài nào cưỡng lại nổi. Bánh giò thì nhiều nhưng bây giờ chỉ thèm bánh ở vỉa hè ngã tư Trần Xuân Soạn và Ngô Thì Nhậm. Nghĩ đến con đường xa ngái sao mà ngại thế nhưng biết làm sao được, một khi cơn nghiện đã lên thì đành tặc lưỡi mà lao đi thôi.

Quán bánh giò nóng ở gần chợ Hôm ấy chắc có từ lâu lắm rồi ( lâu lẩu lầu lâu ấy nhỉ) vì dân Hà Nội gốc vẫn thường tìm đến đây ăn. Một chỗ ngồi xềnh xoàng với một cái thúng đựng đầy bánh giò nóng, một cái mâm bày đầy giò chả, bánh dầy, mấy cái ghế nhựa xoàng xĩnh. Chỗ ngồi thì tiện chỗ vỉa hè nào không có người là ngồi. Vậy mà đắt hàng vô cùng, khách ăn không bao giờ ngớt. Quán đó lúc trước HĐ hay dẫn tôi đến ăn mỗi buổi chiều rảnh rỗi, ngồi ngắm dòng người ngược xuôi qua lại và nhâm nhi miếng chả cốm thơm lừng. Lại nhớ hồi còn ở Pháo Đài Láng, gần đó có quán bánh giò nóng thật ngon. Những chiếc bánh mới vớt ra nóng hôi hổi còn bốc hơi nghi ngút, thơm mùi lá chuối bọc ngoài, thơm mùi nhân thịt và mùi bánh không có hàn the, thêm miếng giò lụa óng mượt nữa. Chao ôi mới nghĩ đến đã tứa nước miếng rồi!

Cũng chính bánh giò ở đó đã khiến tôi mất đi ác cảm với món ăn này nhưng quả thật món quà này tôi cũng chỉ ăn được ở 1-2 chỗ quen thuộc còn những hàng bánh giò bán rong hoặc những quán khác tôi không bao giờ ăn được hết...

Đã đến quán hàng quen thuộc, tìm một cái ghế nhựa ngồi xuống, gọi một bánh giò nóng với một chiếc chả cốm thơm phức, thêm chút tương ớt và xì dầu. Chậm rãi xúc một miếng bánh đưa lên miệng, cắn thêm một miếng chả nữa, cái ngọt cứ lan toả mãi trong miệng, sao mà ngon lành đến thế...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét