Thứ Ba, 23 tháng 9, 2008

Giấc mơ ba mươi.


( Viết cho ngày tôi tròn 31 tuổi)



Một buổi tối, khi tôi đang rảo bước bên bờ hồ Lâm Du thì nghe thấy tiếng cười khúc khích đằng sau lưng. Tôi quay lại nhìn và bắt gặp cảnh tưởng thú vị diễn ra trước mắt, một chàng trai đang cõng một cô gái, họ vừa đi vừa cười, tiếng cười tinh nghịch và hạnh phúc. Dù trong bóng tối không nhìn rõ mặt đôi trẻ ấy nhưng tôi đoán họ chỉ chừng độ tuổi hai mươi. Tôi tránh sang bên để cho đôi trẻ đi qua, và thốt nhiên tôi như thấy tôi đang bất lực đứng nhìn tuổi hai mươi của mình trôi qua trước mắt, trôi qua mà không thể làm gì để níu giữ nó lại. Những bước chân bỗng dưng trở nên nặng nề, tôi đau đớn nhớ ra rằng đã lâu mình không nắm tay ai tung tăng bước đi trên phố.



Khi ta hai mươi, ta có thể công khai cõng nhau đi ngoài đường mà không sợ bị ai cười chê hay la phiền nhưng khi ta ba mươi, dù rất yêu, ta không thể làm thế trước bao con mắt đang nhìn. Đó là sự khác biệt của những lứa tuổi? Phải chăng, chỉ lứa tuổi trên dưới hai mươi mới có sự thể hiện bản thân và tình yêu một cách hồn nhiên và vô tư đến thế?



Khi tôi hai mươi, tôi thường nhìn tuổi ba mươi bằng đôi mắt xa lạ, như không hề liên quan đến mình, không bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay, tôi ngồi đây và viết những dòng chữ này, buồn rầu và đau đớn. Hai mươi tuổi, tôi vẫn thường thức khuya nhưng lúc ấy lòng tôi trong veo không chút băn khoăn cho cuộc sống trước mắt. Vào một đêm cuối năm khi tôi mới bước sang tuổi ba mươi, giây phút nằm đếm giọt mưa rơi trên mái hiên, tôi xót xa nhận ra rằng một đêm không ngủ của cô gái hai mươi khác biệt quá so với một đêm mất ngủ của người đàn bà ba mươi.



Giấc mơ hai mươi của tôi luôn thấp thoáng bóng hình một người đàn ông, một gia đình và những mong chờ. Ba mươi, tôi không còn nghĩ về một gia đình nữa, vẫn có những hình ảnh người đàn ông lướt qua trong cuộc đời nhưng rồi mau chóng biến mất, bị quên lãng trong vô số những công việc phải làm để khẳng định bản thân, như để giành giật lại với thời gian những gì tôi đã để rơi rớt trong suốt lứa tuổi hai mươi.



Ba mươi, người phụ nữ đã có gia đình không còn thời gian cho những thú vui phù phiếm. Cuộc sống là một chuỗi những thực tế với sự tính toán đến chi li, có đôi khi không biết mình đang vui hay đang buồn. Người đàn bà chưa có gia đình, chông chênh giữa ý muốn có một người đàn ông bên mình và một cuộc sống tự do tự tại đầy quyến rũ.



Tuổi hai mươi, tôi yêu như tình yêu đã có sẵn trong máu thịt. Bởi tuổi trẻ tràn trề cảm xúc và sinh lực, thèm muốn và khát khao chìm đắm trong một thứ tình cảm thanh cao mà người ta thường gọi là tình yêu. Ba mươi tuổi, tôi yêu như một thói quen. Thói quen là khi về đến nhà việc đầu tiên là lục túi lấy chìa khoá tra vào ổ, là mở cửa và bật đèn điện sáng, là máy móc bật vô tuyến nhưng có khi không bao giờ ngó đến xem đang là chương trình gì. Và một hôm nào đó khi ta không còn ở ngôi nhà đó nữa, vô thức vẫn đưa ta về nơi chốn ấy. Đứng trước cửa rồi, ta mới vỡ lẽ ra ngôi nhà đó không còn chỗ nào cho ta đi về nữa. Bần thần hồi lâu, ta quay đi, về với ngôi nhà mới và tạo lập một thói quen mới. Tiếc nuối đấy, buồn rầu đấy nhưng cuộc sống không cho phép ta lơ đãng thêm lần thứ hai như thế. Để một ngày nào đó vô tình đi qua con đường cũ, thoáng chút nhớ nhung nhưng phố xá đông vui chẳng kịp cho ta thêm một giây phút buồn rầu.



Với đàn bà ba mươi, thời gian vụt trôi nhanh như một lằn sao chổi vệt ngang bầu trời vào một đêm mùa đông rét buốt...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét