Thứ Bảy, 27 tháng 9, 2008

Lần gặp T.

Sáng ngủ dậy thấy có nắng, cứ tưởng hôm nay trời quang mây tạnh. Ai dè bây giờ lại mưa, trời cứ xầm xầm xì xì lúc mưa lúc tạnh, chả làm gì và đi đâu được. Ngồi trong nhà nghe nhạc trong tiếng mưa rơi cũng thú nếu như không có những kế hoạch phải hoàn thành.


Tôi hết nghe Kingston Town lại đến You're my everything, những bài hát ngày nhỏ tôi rất thích, nghe đi nghe lại. Nhớ chiều mưa ấy, tôi, K và T ngồi nhậu ở một quán thịt dê trên đường nào đó ở SG. Ba người bạn lâu ngày gặp lại rất vui nên hôm đó tôi phá lệ uống thả dàn. Ba người chơi hết gần một két bia Ken, say lử lả. Mà vui không tả được. Lúc chia tay, nhân có hơi bia, K và tôi ôm nhau thân ái, hành động mà lúc tỉnh chắc cậu ấy chẳng bao giờ dám làm. He he... Rồi T đưa tôi về, ngồi sau lưng anh mà tôi thấy như đang bồng bềnh trôi ở một cõi nào xa tít tắp.


Nhớ lần T đưa tôi lên quán bar ở trên tầng rất cao ở giữa trung tâm SG nghe nhạc. Anh kể về công việc của anh, câu chuyện thường xuyên và chủ đạo giữa hai đứa. Trong câu chuyện của mình bao giờ anh cũng nhắc đến mẹ, người đã gặp tai nạn và mất khi anh mới học năm thứ 2 đại học. Khi anh đưa tôi đi mỗi con đường, mỗi địa điểm anh đều nói là mẹ anh đã từng đưa anh đến đây, đến đây... Mẹ anh mất cũng được chục năm rồi mà anh còn thương mẹ anh nhiều đến thế. Tôi thấy rưng rưng trong lòng vì cảm động và vì thương anh.


Nhớ lần T nói mời tôi với K đi nhậu, tôi nói K đi VT rồi. Anh hỏi sao em biết. Bởi K là bạn học cùng trung học với anh và qua anh tôi mới biết K nên anh cũng không ngờ tôi lại mau chóng trở nên thân thiết với K như vậy. Tôi trả lời vì K là bạn tri kỷ của em mà. Anh hỏi luôn: " Thế anh là gì của em ?"  Tôi không đáp vì không biết phải trả lời anh như thế nào. Anh là gì của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Anh là bạn thân, là tri kỷ hay là người tình của tôi? Hay tất cả những thứ này cộng lại? Tất cả đều lẫn lộn và không có ranh giới cụ thể. Vậy thì tốt hơn hết đừng định nghĩa anh là gì của tôi và tôi là gì của anh, cứ để vậy và ta vui với thực tại là đủ rồi.


Năm năm quen nhau, ba lần gặp mặt, mỗi lần vài ngày, vậy mà lúc nào cũng rất thân thiết như là chưa từng xa nhau. Một ngày nào đó khi anh đã có gia đình và tôi cũng vậy, ta gặp lại nhau, tay nắm tay và mắt long lanh giot lệ. Thế cũng đủ biết ta đã yêu quý nhau và nhớ nhau đến mức nào.


Hạnh phúc nào phải xa lạ gì...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét