Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần cuối (St)

Anh số 4



Mình không nhớ được tại sao mình và anh lại có nick của nhau, ko nhớ đã chat làm quen nhau như thế nào, chỉ biết rằng có nick anh trong list YM, nhớ đã từng chat vu vơ, rồi một thời gian không chat nữa....... Rồi một hôm tự nhiên anh nhảy vào: " Chào em! Lâu lắm rồi ko gặp, em có khoẻ không?". Thế là tự nhiên anh với cái nick của anh được mặc định là một người bạn chat từ lâu thân thiết nay mới gặp lại (!?). Và cũng tự nhiên nó nảy sinh ra vấn đề là chat với nhau lâu rồi mà chưa biết mặt nhau thì thật là bất công. Hệ quả tất yếu là anh mời mình đi uống cafe.


Địa điểm nhanh chóng đc thống nhất: 39 Hàng Hành; giờ giấc cũng ko phải là vấn đề nan giải: 11h 30 ( giờ này thì dù đi học hay đi làm cũng đc nghỉ để ăn trưa ). Trong đầu mình đã hình dung ra cảnh hẹn hò với một cuộc uống nước thật chớp nhoáng, xong, thấy chả còn gì uống anh sẽ bảo " Thôi đằng nào cũng đến bữa rồi em đi ăn trưa với anh nhé " (he he). Mình vốn mơ mộng và lãng mạn mà, công nhận không?


Quay trở lại vấn đề, vậy vấn đề là vấn đề gì vậy?


Mình không biết mặt anh, anh cũng chưa từng thấy mặt mình. Mình đề nghị anh cho vài dấu hiệu nhận dạng. Anh tả " Dáng anh vừa phải, ko béo cũng ko gày, không anh không cao lắm, nhưng cũng ko hề lùn đâu em....... Tóc anh cắt ngắn, ấy không....không phải kiểu đầu đinh đâu em nhé, uhm.....là đầu gì thì anh cũng chả biết nữa, anh mỗi lần cắt tóc cứ ra hàng bảo là cắt cho tôi ngắn đi 5 phân/ 10 phân/ 15 phân......thế là xong người ta cứ thế cắt thôi. Mặt anh khá cân đối, mắt một mí, nhưng ko híp đâu, mắt khá to đấy. Hừm......ngoài ra thì rất tiếc là anh chẳng có nốt ruồi nào trên mặt cả ".


Công nhận là tiếc, vì nếu anh có nốt ruồi trên mặt, cũng ko cần to lắm chỉ cần đường kính khoảng 20 pixels () có lẽ sẽ dễ nhận ra hơn là cầm cái bản tự hoạ chân dung anh vừa miêu tả đi từng bàn trong quán để đối chiếu. Mình mới bảo là thế thì khó nhận biết quá và hỏi anh " Anh mặc áo màu gì vậy?". Anh vui vẻ trả lời " A, anh khoác cái ba lô màu xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy ".


Vậy là có đặc điểm nhận dạng rồi, mình sẽ dễ dàng nhận ra anh thôi. Nghĩ vậy nên mình thôi ko hỏi anh nữa và cũng quên không thắc mắc là sao mình hỏi anh mặc áo màu gì anh lại trả lời là anh khoác ba lô màu xanh đen. Nhưng mình vẫn băn khoăn lắm. Băn khoăn cái gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra, mơ hồ cảm giác vậy thôi.


Đã đến Hàng Hành, xem nào số nhà 39. Xin thưa là có đến 4 số nhà 39: 39a, 39b, 39c, 39d đều là café hết. Mình bắt đầu hơi lo lắng một chút, đứng tần ngần nhìn, và rồi thì là cảm giác bực tức. Hay anh định chơi khăm mình, hay anh định đánh đố mình, hay anh muốn chơi trò đuổi bắt trốn tìm để tạo cảm giác. Nếu đúng thế, mà lại ngay trong lần hẹn đầu tiên thì quả là một cảm giác mạnh, mạnh quá điiiiiiiiiiii........... Mình cũng thích phiêu lưu thật đấy nhưng mình lại cũng rất lười. Vào từng quán để tìm anh ư? Khồng khồng khồng........ Mình quyết định bỏ về. Cứ như thể anh ở một nơi khác nhưng đọc được hết suy nghĩ của mình nên là chưa kịp về thì điện thoại reo " Em à, anh quên không dặn em là ngồi ở quán 3 tầng ngoài cùng nhé, em lên tầng 2 ngồi nhé, anh đang ở trường, anh sẽ qua đó luôn đây ".


Quán đầu tiên chỉ có một tầng, quán thứ 2 có 2 tầng và một gác lửng, quán thứ 3 có 2 tầng nhưng chỉ ngồi được ở tầng 1, đây rồi, quán thứ 4, 3 tầng và có máy lạnh he he ...... Chọn một chỗ có view nhìn ra cửa sổ, tán cây xanh xoè xuống lưng chừng ô cửa, mình chống cằm nghĩ ngợi rồi chợt bật cười. Mình đã biết lúc nãy mình băn khoăn cái gì rồi. Này nhé, anh bảo anh đeo ba lô xanh đen và tay sẽ cầm cuộn giấy. Này nhé, không ai vào quán cafe hay bất kì quán gì khác mà tay lại cầm cuộn giấy vệ sinh, công nhận không? Thật kì quặc, tại sao anh lại cầm trên tay một cuộn giấy vệ sinh nhỉ, làm thế thì chắc chắn mình sẽ nhận ra anh ngay nhưng anh không sợ bị mọi người chú ý và xì xào xì xào hay sao ? ( hay có khi đó lại là cá tính của anh thì sao? ). Ah không, anh không nói là cuộn giáy vệ sinh, anh chỉ bảo là cuộn giấy thôi. Nhưng ở nhà mình nhé, nếu mẹ nói vọng ra từ nhà tắm ( hoặc là từ đâu cũng thế ) " Anh ơi, lấy cho em cuộn giấy" thì mình và bố mình đều hiểu là cuộn giấy vệ sinh, cứ nói cuộn giấy là mọi người thường hiểu như vậy, nếu là giấy viết thì người ta sẽ nói là tờ giấy hoặc tập giấy, hoặc quyển vở, công nhận không? Hay vì tiện đường đi đến đây anh phải ghé cửa hàng tạp hoá mua giấy vệ sinh vì gia đình anh mới hết giấy chăng ???


12h kém 12 phút rồi, quá giờ hẹn 18 phút rồi, mình bắt đầu sốt ruột. Anh lại không mang mobile, chả biết liên lạc thế nào, chả biết anh có định đến không. Tính mình có đặc điểm rất xấu là hay lề mề trễ hẹn với mọi người nhưng đến lượt bản thân thì lại không thể kiên nhẫn chờ đợi lại. Một lần nữa quyết định đi về. Loẹt quẹt ở lưng chừng cầu thang thì đập vào mắt mình một bóng người hớt hải chạy vào ở cửa chính......... Tóc ngắn, tương đối hơi hơi đinh, người tầm thước ( ố ồ...); mặc áo phông đen, đeo ba lô màu xanh đen ( trời ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii ); tay phải cầm một cái cục gậy dài khoảng 1m màu trắng, nhìn gần và kĩ hơn thì à ra là cuộn giấy vẽ ( á á á áaaaaaaaaaaaaa), đúng rồi, nhớ rồi nhớ rồi......hồi trước anh từng giới thiệu là anh học Kiến trúc. Thế đấy, dân trong ngành nên chỉ cần nói cuộn giấy là hiểu ám chỉ bản vẽ được cuộn lại (cuộn giấy vẽ), khổ nỗi sang đến lỗ tai kẻ ngoại đạo như mình nó lại được hình dung thành cuộn giấy vệ sinh ( he he he ). Không hiểu sao không thể nghĩ ra cái ý tưởng nó là cuộn giấy vẽ mà cứ nhất định chỉ nghĩ được là nó là cuộn giấy vệ sinh nhỉ, mặc dù mình không hề bị ám ảnh cụm từ đó do có vấn đề về đường tiêu hoá đâu nhé. Không hề !!!


Khi mình và anh chỉ còn cách nhau 1m, khoảnh khắc chạm mặt nhau là 1s, 0.5s đầu mình định giơ tay ra hiệu làm quen, nhưng 0.5s sau mình không nhấc tay lên nổi. Hừm, nói thế nào nhỉ, mình không phải là người chỉ chuộng hình thức lắm đâu, thật đấy,nhưng mà nói thế nào nhỉ, khuôn mặt anh là một bất ngờ lớn trong năm, nói thế nào nhỉ,....... thế này nhé, anh rất rất hơi hơi không được đẹp (?!). Giống kiểu vẻ đẹp xã hội đen của ca sĩ Tô Minh Thắng í. Bạn có biết ca sĩ Tô Minh Thắng không? Có lần xem anh Thắng hát bài Radio buồn trên ti vi, mẹ mình bảo là " Ôi sao thằng bé này giống thằng Vinh bảo kê quán karaokê đầu ngõ thế nhỉ ". Đấy, ngoại hình sinh ra như để làm nghề bảo kê nhưng mà Thắng lại trở thành 1 ca sĩ, anh cũng thế, ngoại hình tưởng hợp nhất với nghề bảo kê rồi nhưng anh lại là sinh viên Kiến trúc. Đừng đánh giá năng lực qua ngoại hình, công nhận không ?


Nhưng muộn mất dzồi, mình và anh đã đi qua nhau mà không kịp chớp mắt dzồi, mình đã xuống tầng trệt còn anh đã đẩy của vào tầng 2 mất dzồi. Lòng cảm thấy ăn năn day dứt một chút nhưng lại tự an ủi rằng: liệu mình có thể nói được gì không khi đối diện anh? Mình có uống cốc nước ngon lành được không? Liệu bất ngờ nhìn vào mặt nhau thật gợi cảm mình có nhoẻn cười được không hay là nở một nụ cười méo mó? Nếu gặp một thời gian, quen mắt và hợp tính có lẽ mình sẽ thấy anh đáng iêu hơn. Còn bây giờ, cô bé yếu đuối mong manh chưa đủ dũng cảm để quay lại chạy lên tầng 2 lại gần anh mà thốt lên rằng " Anh ơi, em đây nè ". Vớ vẩn anh trợn mắt lên cầm cuộn giấy phang cho 1 cái vào đầu mà rằng " Lanh cha lanh chanh, ai quen biết cô, em đây là em nào hử? hử hử hử". Nghĩ thôi đã rùng cả mình, mình phi như bay về nhà.


Tối, anh online xin lỗi kêu là có việc phải họp với thầy hướng dẫn nên đến muộn, ngồi chờ mãi ko thấy em nên đoán chắc em chờ lâu đã bỏ vể trước. Mình hỏi mấy giờ anh đến. Anh bảo khoảng 12h kém 10 ( 12h kém 12 mình đi về, vậy kẻ mình gặp ở cầu thang có phải là anh không nhỉ? hay là mình vừa đi khỏi thì anh mới đến ). Mình lại hỏi anh mặc áo màu gì. Anh bảo màu đen tím than ( ơ, đen tím than chứ không phải đen tuyền. Liệu kẻ đó có đúng là anh ko nhỉ? Liệu anh có phải chính là kẻ đó không hay là anh đến đó khi mình vừa đi khỏi xong ). Mình lại hỏi anh lúc đến có gặp ai ở cầu thang không. Anh nghĩ một lúc nhanh rồi bảo không ( vậy rốt cục " kẻ bảo kê" đó có phải là anh không? Nếu là anh thì anh phải nhớ là đã gặp mình ở cầu thang chứ. Nhưng có thể anh chính là kẻ đó nhưng anh vội nên ko để ý, không không .... mình cũng to con lắm cơ mà..... hoặc là anh chính là kẻ đó, anh có đụng độ mình nhưng thấy mình hỏi vậy nên sinh nghi và hình dung lại xem trông mình thế nào và nghĩ lại nên trả lời là không (he he).....ah, hoặc có thể anh không phải kẻ đó, anh đến muộn......hay là anh không phải kẻ đó nhưng anh có nhìn thấy kẻ đó vì anh ngồi rình gần đó........bla bla bla


Rốt cục mình và anh đã chạm mặt nhau chưa hay chỉ là ngộ nhận? Người con trai mang gương mặt của nhân viên bảo kê xã hội đen có phải chính anh hay chỉ là sự hiểu lầm do trùng hợp ngẫu nhiên?


Câu trả lời là: Có trời mới biết


Cuộc sống đôi khi đem đến nhiều bất ngờ và nhiều bí ẩn, công nhận không ?


Hết


(St)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét