Thứ Năm, 11 tháng 12, 2008

Nhật ký một cô gái - Phần III (St)

Anh số 3 :



Anh sinh năm 78, học Kinh tế, đang làm về xuất nhập khẩu, trông ngoại hình hơi lùn mặc dù khá là duyên, trông hơi duyên mặc dù khá là thấp. Hai đứa quen nhau ở công ty Lacave.


Trong các anh thì anh số 3 chắc là kết mình, có tự tin quá không nhỉ? Không, vì anh có lần gọi điện cho mình bảo là " Ngày nào anh cũng muốn làm việc cho nhanh xong để về nhà tắm rửa ăn cơm rồi gọi điện cho em, nghe giọng em nói ( chú ý là phải tắm rửa với ăn cơm xong mới nói chuyện đấy nhé, rất nguyên tắc và điều độ, công nhận không? )
Nhưng mà bạn bè tri kỉ cũng thích nói chuyện với nhau chứ sao, đâu chắc anh đã thích, nhờ nhờ nhờ !!!
Nhưng bạn bè thì không nói với nhau những câu đại loại thế này " Không biết đã có ai nói với em điều này chưa ? Rằng thì là em có đôi mắt rất đẹp." ( he he he ) Rồi lại thế này " Anh rất thích nhìn em cười, em có nụ cười rất là vui tươi " ( hí hí hí ).



Cánh đàn ông nhiều bạn thật là bùn cười, khi tấn công thì dùng những lời khen ngọt phỉnh nịnh, đến khi yêu thì lại kiệm lời nịnh nọt yêu thương. Trong khi đối đãi với phụ nữ phải ngược lại. Giai đoạn cưa cẩm thì đừng có mà nghĩ là mật ngọt chết ruồi, đừng khen nàng nhiều ( không khen càng tốt, chả sao ) vì những lời khen nịnh sẽ làm nàng sinh hư và kiêu kì, ảo giác thái quá về bản thân. Cứ phải dùng hành động mà thể hiện, đôi khi lạnh lùng, đôi khi thờ ờ lảng tránh để nàng phải băn khoăn, phải nghi vấn rồi thì là lo lắng.....vvv . đến khi đã có tình cảm rồi thì đôi lúc lời khen nịnh là mọt liều thuốc an thần để có thể điều trị và quản lí cái sự hung hăng, tọc mạch lắm điều của nàng.....vv



Trở lại chuyện anh số 3, đại khái là theo cảm nhận và nghe giang hồ đồn đại thì anh có vẻ rất kết mình, chắc thế. Nhưng chính thế làm mình lại có vẻ rất ngại anh, chẳng bao giờ nhận lời đi gặp anh một mình, thấy anh từ xa là chỉ muốn đánh bài chuồn.



Cuối tuần, thằng Nam học ở NZ đang kì holiday nên về chơi, cả hội đi ăn uống, xem phim, rồi đi hát karaoke. 5 đứa: mình, thằng Nam, cái Mai, anh M, và Tr. ăn chơi nhảy múa hát hò đc khoảng 2 tiếng thì thằng Nam bảo " Tí nữa bà giả tiền nhé, bữa sau tôi khao bù ", " Cái gì, tôi tưởng ông rủ thì ông phải trả chứ, nên có mang theo nhiều tiền đâu, hỏi cái Mai xem nó có mang ko? ". Tình thế thật là nan giải, hết sức nan giải, chẳng nhẽ lại phải một đứa phóng về nhà lấy tiền. Chợt cái Mai nảy ra một ý kiến " Gọi anh C. của P đến hát rồi anh í trả tiền ". Cả bọn rú lên gật gù tán thưởng. Lũ khốn, đều cáng đến thế là cùng. Nhưng mình cũng chẳng thể trách đc chúng nó, nếu ông C là bạn của cái Mai chẳng hạn thì chắc chắn là mình cũng rú lên đòi ăn chùa ngay vì không phải bạn mình, chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Đời là thế! Sự phản ứng của mình yếu ớt ko địch lại đc 4 cái mồm choe choé kia.



Kế hoạch tác chiến bắt đầu.


Cái Mai gọi điện, " Anh C ạ, vâng, em là Mai bạn của P......dạ, bây giờ anh rỗi không ạ.......à, không có gì cả, em với P buồn quá nên rủ mấy đứa bạn đi hát, nó bảo là không biết anh rảnh không hay là rủ cả anh đi cùng cho vui.......ái ái (<---- mình nhéo nó 2 cái, bịa đặt trắng trợn, mình bảo nó muốn rủ ông í đi hồi nào).....ah ko có gì anh ạ.....thế anh rảnh ạ....vâng.....anh sẽ qua ạ.........anh biết quán Nice ở Trần Quốc Toản không? ....Vâng đúng rồi chỗ cắt ngang phố huế đó anh.....vâng, 15 phút nữa gặp anh ở đó nhé......em chào anh." Cạch!



Cả lũ lại rú lên rồi bắt đầu dọn dẹp, vứt hết vỏ bánh kẹo với cả đồ uống dở xuống gầm bàn, bày biện lại cho gọn gàng sạch sẽ.
Cái Tr ở lại trên phòng, còn cả lũ kéo mình xuống đứng dưới đường để chờ thiên thần hộ mệnh cứu cánh đến. Từ Tràng Thi đến chỗ TQT chỉ 5 phút theo đường chim bay nhưng mà theo đường anh C bay thì đúng 15 phút anh mới có mặt như anh đã nói trước. Vừa thấy mặt thiên thần, mấy con giời chạy ra đon đả dắt xe rồi kéo anh lên phòng, bọn em lên đặt trước phòng rồi, chờ anh mãi......



Chúng nó đặt thần thiên ( í, mình nói nhịu, í mình là thiên thần ) của chúng nó ngồi vào ghế ( à, tất nhiên, ko lẽ ngồi lên bàn ) bày biện đồ ăn rồi gọi nước uống để một đống xung quanh như cúng tế. " Anh uống nước gì, anh ăn cái này , ăn cái kia , ăn cả cái này, ăn cả cái kia nữa......bla bla bla. Chết mất với cái bọn này, thớ lợ...thớ lợ.....và thật thớ lợ.



Mình chẳng nói gì, ngồi im nhìn. Thằng Nam thấy thế gọi ngay " Bà đưa cái list đây cho anh C chọn bài, rồi bà ngồi ghi luôn đi". Anh, dường như nhớ ra sự có mặt của mình, nên nhẹ nhàng nói " Ồ, không, các em chứ chọn bài , cứ hát trước đi, anh ngồi nghe thôi. " He he he, mấy con giời hát suốt 2 h chán chê mê mỏi ra rồi nên chúng đâu có thiết nghe lời anh nói, chúng muốn anh phải tâm phục khẩu phục mà trả tiền, tạo cho anh cảm giác tội lỗi là anh hát nhiều nhất tranh hết phần mọi người.



" Không, chẳng mấy khi đi chơi cùng nhau nên ai cũng phải hát, nghe P bảo anh hát hay lắm, nên anh nhất định phải hát."


Ặc ặc, nghe anh thủ thỉ mấy lời tình tứ mình đã rởn cả da nói chi là đc nghe anh hát. Anh cũng biết điều đó nên là nhướng mắt nhìn mình ngạc nhiên. Mình biết nói gì? biết làm gì? nên là đành nhìn lại anh cười trừ. Khổ cái là mình nghĩ đó là nụ cười trừ chứ anh thì lại cho rằng đó là nụ cười khích lệ, rằng thì là.......anh cứ hát đi anh em muốn nghe anh hát lắm lắm.........chết dở!



Thế là anh í nói thế này " Được rồi, để anh chọn bài. Xem nào, anh nói trước là anh hát không hay lắm đâu. Anh hát không hay nhưng mà anh hát rất có hồn nhé. "



Xin nhắc lại , anh bảo là " ANH HÁT KO HAY NHƯNG MÀ ANH HÁT RẤT CÓ HỒN NHÉ "


Mà công nhận là anh ko hề nói điêu đâu nhé, anh hát có hồn thật, khi nhạc cất lên là anh vào lời luôn, khi bắt đầu vào lời thì anh đã sang nhịp thứ 3. Anh đúng là ko có năng lực về tiết tấu, hát toàn sai nhạc, nhưng buồn cười là anh hát rất nhiệt tình mà không cảm giác đc mình sai nhạc hoặc là anh càng cảm giác mình sai nhạc thì lại càng cố ngân to lên hoặc la dài hơi ra



Cả lũ im thin thít, đứa thì nhìn vô thần vào màn hình, đứa thì bâng khuâng lật từng trang list, đứa thì ngồi hết nhìn anh hát lại sang nhìn mình. Tự nhiên mình mắc cười quá nên phải che miệng cười ( sợ anh nhìn thấy tưởng chê đểu anh hát ). Đáng đời bọn gian ác, nghĩ là chơi đc người mà ko bị xây xước à, muốn đào mỏ nó bây giờ cố mà ngồi nghe thiên thần hát. he he he...



Anh hát say sưa liền lúc 3 bài, lúc nãy viết chọn bài mình đã viết 8 bài cơ, nghĩa là cả lũ còn phải nghe 5 bài nữa mới có thể thay đổi tình thế. Mà anh chọn toàn những bài nhạc vàng nhạc đỏ nên chả ai dám tranh của anh. Phải công nhận khi đc chạm đúng sỏ thích lại đc khích lệ thì ng ta hăng hái nhiệt tình đến không ngờ. Anh thậm chí đứng hẳn lên hát, say sưa say sưa, hát rất có hồn hê hê...



Đến bài thứ 4 màn hình hiện lên bài Hạ Trắng- Trịnh Công Sơn. Mình reo lên.....Ah, em thích bài này, em hát đc bài này. Cả bọn mừng húm như chết đuối ở bể bơi vớ đc phao cứu nạn.......uh, P hát đi, hát bài này đi. Anh đành nhường mic cho mình. Hát xong anh nhận xét " Em hát hay nhỉ nhưng giọng hơi yếu". Rồi màn hình lại hiện lên bài Tình Ca. Anh reo lên " Ah, bài này phải để anh! ". Cả lũ im thin thít. Mình lại tiếc nuối nhường mic cho anh.



Đến bài thứ 6,7 gì đó thì là bài " Lời của gió". Thôi xong, bài này phải song ca. Tất nhiên là mình phải hát với anh rồi. Chẳng nhẽ mình nghĩ là anh sẽ chịu hát với cái Mai hoặc ngựơc lại, cái Mai sẽ muốn hát với anh sao? ( Tr với M thì là một đôi rồi, nên ko tính )



Tèn tén ten..........Trái tim mình hoàn toàn loạn nhịp, thanh quản thì lạc điệu mà bờ môi thì lạc lối. Anh hát nhầm nhạc làm mình cũng nhầm theo. Lúc anh ngân dài quá làm đến lượt mình vào thì phải hớt hơ hớt hải đuổi theo nhạc. Lúc anh kết thúc rất sớm làm sang đến lời của mình mình lại phải ngân nga như vọng cổ. Rồi là đôi lúc say mê quá anh hát luôn sang phần của giọng nữ làm mình phải hát phần giọng nam, nhưng mới hát đc 3,4 từ thì anh lại chợt nhận ra đấy là phần giọng nam nên anh lại song ca cùng mình luôn.Mình thấy anh hát rồi thì thôi dừng lại ko hát nữa nhưng mà đúng lúc đó lại sang phần giọng nữ..........Cứ thế, cứ thế......hát mà đánh đuổi như chơi đấu vật.



Hát một lèo 8 bài rồi thì anh nhường mic lại cho bọn mình. đừng nghĩ là anh sẽ ngồi nghe bọn mình hát. Anh vừa hát vừa uống 2 cốc mơ muối nên là anh phải đi đâu đó. Mình đoán thế, ko chắc là anh có làm cái-việc-mà-ai-cũng-biết-là-việc-gì-ấy không. Chỉ thấy anh đi ra ngoài. Sở dĩ ko chắc là vì nếu đi làm việc đó thì ở mỗi phòng đều có restroom riêng cơ mà. Hay là vì anh i ko biết nên phải đi xuống dưới- cái Mai phỏng đoán. chờ đến 10 ph chưa thấy anh lên cả bọn bắt đầu sốt ruột. Chúng lo cho cái cơ quan bài tiết với đường ruột của anh thì ít mà lo anh chuồn mất ko ai trả tiền thì nhiều hơn ( chắc chắn rồi ). Các con giời rủ nhau ra cầu thang ngó ngó ngó, rình rình rình, trong lòng hồi hộp lo lắng, bất an........



Đang xì xào với nhau thì chợt nghe tiếng chân anh , ló đầu ra ngó thì đúng là anh đang lên......cả bọn sợ quá quay đầu chạy vào phòng, nhưng mà tự dưng cánh cửa chết tiệt mở ko đc, mà anh thì đã xuất hiện ở giữa cầu thang, ngẩng đầu lên nhìn cả bọn. Thằng Nam nhanh trí cầm điện thoại lên " Dạ vâng, vâng, bọn cháu về ngay bây giờ đây, cháu chào bác. "


"Sao vậy các em? Bố mẹ gọi về à? "
"Dạ vâng, bọn em phải đèo Mai về. Có khi mình nghỉ thôi anh."
" Ừ, cũng phải về rồi, thế bọn em đưa Mai về đi, kẻo muộn để anh đưa P về cho. "
Tạch!
Mình đưa mắt nhìn tụi bạn bằng ánh mắt biết nói, van lơn " Đừng đừng, mọi người đừng để anh í đi cùng em về, làm ơn đi làm ơn đi". Sang đến mắt chúng nó chả hiểu có dịch đúng thông tin không mà đáp lại mình bằng ánh cũng biết nói kèm điệu cuời cười, tinh quái " Được được, sướng nhé, tụi này để yên cho hai anh chị có thời gian tâm sự riêng nhé "


Bọn đáng ghét, mình thù.
Mình hậm hực ra về, suốt cả đường đi chẳng nói câu gì.


( Còn tiếp )


(St)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét