Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

Đông...

Sáng nay, lần đầu tiên kể từ đầu mùa đông mới cảm nhận được cái lạnh thật sự của ngọn gió đông. Phóng xe ào ào trên đường, chỉ thấy gió lạnh mơn man hai bên má, nơi duy nhất trên người không được bịt kín bởi quần áo, mũ mão, găng tất... Giữa mùa đông rồi mới thực sự thấy đông, bầu trời trong trẻo, không có nắng nhưng không hề u ám, gió lạnh nhưng nhiệt độ không quá thấp và thời tiết dễ chịu chứ không quá hanh khô. Tiết trời như thế này thường khiến con người ta có cảm giác vui vẻ, yêu đời và lãng mạn ( ặc ặc...). Tự dưng thấy vui trong lòng mà không hiểu vì nỗi gì. Trên người chỉ là bộ quần áo gió, cái lạnh vẫn quanh quẩn xung quanh nhưng không phải là cái lạnh buốt giá, rét mướt ngấm sâu vào tận trong cơ thể. Cơ thể con người quả là cỗ máy tuyệt vời nhất của tạo hóa, một cỗ máy có cảm xúc và một cỗ máy có thể tự tỏa nhiệt để chống chọi lại cái lạnh của tự nhiên...


Chiều tối qua, khi cơn gió mùa đông bắc vừa tràn về, đã thấy lòng xôn xao những cảm xúc vui tươi khó tả. Lãng mạn à? Ừ thì lãng mạn có sao không? Chạy xe qua cầu Chương Dương, thấy sông Hồng cạn nước trơ ra những trảng cát dài khô khốc cũng thấy nao nao. Cả cái doi cát giữa dòng nước đang lộ dần ra từng ngày cũng có thể khiến tâm hồn xao xuyến và nếu mình làm được thơ thì " chết với bà " đấy. Nhưng khốn nỗi mình lại chẳng biết làm thơ nên chỉ biết nhìn ngắm vậy thôi.


Buổi tối chui vào Seventeen Saloon ngồi uống cocktail và xem ca nhạc, nghe tiếng nhạc đập thình thình chát chúa để không phải nói chuyện với ai và đầu óc chẳng phải suy nghĩ điều gì. Xem mấy em phục vụ hở rốn hở lưng ở đó uốn éo nhảy nhót, lắc hông lắc ngực, em như con cá mắm nhảy bên em như heo mập, em tóc dài nhảy bên em tóc xoăn, em chân cong nhảy bên em chân ngắn, nói chung cứ gọi là lung tung phèng cả lên. Mà cũng vui, nếu mình mà trẻ hơn vài tuổi chắc cũng ra lắc mông lắc eo với em ấy cho lê tê phê đấy nhưng mình già rồi nên đành chỉ ngồi một chỗ nhún nhảy vậy. Ặc ặc... Ở đâu cũng thế, nghề dịch vụ thì phải chiều khách, còn các em phục vụ, nhất là phục vụ ở quán bar thì cứ phải cười như bị chập mạch suốt dù trong lòng nhiều lúc chắc chả vui vẻ gì. Quay sang người ngồi bên cạnh bảo: " Khi nào anh buồn mà không có cạ nào thì ra đây ngồi, các em kia sẽ làm cho anh vui được trong giây lát đó". Đối phương trả lời tỉnh queo: " Khi nào anh run out of feeling thì mấy em đấy mới có thể làm anh vui được". Híc híc... Các bác zai thì cứ lắm chuyện chứ, gái nào mà chẳng là gái, miễn là có thể làm các bác nhếch mép mỉm nụ cười sầu thảm là được rồi. Đàn ông thường cho rằng cái tôi của mình là to nhất thế gian, nên gái nào khi nói chuyện biết làm cho cái tôi đó càng lồ lộ ra, càng được khẳng định thì gái đó thành công rồi đấy. Mà các em ở những nơi chốn này tuy học hành ít nhưng có lẽ trình độ nói chuyện với đàn ông lại cao hơn hẳn các chị nhiều chữ đến vài lần. Nói chuyện với các em ấy zai sẽ thấy cái tôi của mình được vuốt ve, chiều chuộng, đề cao, tôn trọng... làm sao. Cho nên chớ có ngạc nhiên khi tại sao ở những nơi này lại lắm zai đi một mình cô độc đến vậy... Híc híc...


Oái, đang nói chuyện mùa đông lại nhảy sang chuyện đàn ông đàn bà là thế quái nào nhỉ. Mà cũng phải thôi, đời tóm lại thì cũng chỉ có mỗi chuyện đàn ông đàn bà là đáng để nói, còn những chuyện khác chả đáng giá mấy, nhỉ. He he... Bà con thông cảm hôm nay tâm trạng hơi vui nên nói nhảm chút.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét