Thứ Năm, 4 tháng 12, 2008

Tháng Mười Hai luyến lưu.

Thời gian như một cái chớp mắt, quay đi quay lại, tháng Mười Hai đã tới, nhanh đến không ngờ. Tháng Mười Hai là tháng cuối cùng của năm, là tháng kết thúc năm cũ để chuyển sang một năm mới. Không ai biết rõ ngày mai sẽ ra sao, nhất là khi chúng ta đang sống trong một thế giới đầy biến động và bất trắc với những thiên tai, thù hằn, xung đột... đan xen và chồng chéo như hiện nay. Thế nhưng hầu hết mọi người đều mong ước kết thúc năm cũ đồng nghĩa với việc khép lại những đau thương, buồn bã, nước mắt, hận thù... để bước sang một năm mới tươi vui, rạng rỡ hơn, nhiều tiếng cười, nhiều hy vọng và nhiều thành công hơn. Cho nên, tháng Mười Hai ấy sẽ là một tháng vừa nhanh vừa chậm, vừa lưu luyến vấn vương lại vừa háo hức, mong chờ.


Tháng Mười Hai là tháng của những tất bật lo toan cuối năm, của những mua sắm, rong chơi, của lễ Noel rực rỡ, của những ngày đông buốt giá nhất trong năm. Tháng Mười Hai chẳng khác gì bà cụ già lụ khụ, tóc bạc phơ phơ với nụ cười nhân từ nở trên môi, kể cho đàn cháu nhỏ đang xúm xít vây quanh nghe câu chuyện về bốn mùa trong năm. Một năm mới bắt đầu bằng mùa Xuân, khi những làn gió ấm thổi về khiến đám cỏ héo úa bỗng nhiên trở nên xanh non mơn mởn. Những cành cây khẳng khiu bỗng trổ đầy lộc biếc, các loài hoa đua nhau nở bung khoe sắc thắm. Mùa Xuân, mọi loài vật đều sinh sôi nảy nở tốt tươi dưới những làn mưa phùn giăng mắc... Rồi tiếng ve báo hiệu mùa Hè đến, mùa Hè nắng vàng bỏng rát với những chùm bằng lăng tím ngắt, những chùm phượng đỏ rực, những cành điệp vàng chói lòa... Mùa Hè kết thúc cũng là lúc mùa Thu tới với ngọn gió heo may hanh hao và mùa Đông tiếp theo với con gió Đông Bấc lạnh buốt... Mùa nọ tuần hoàn nối tiếp mùa kia không bao giờ dứt...


Mới đầu tháng Mười Hai đã gợi nhắc một không khí náo nức của một đêm Giáng sinh rực rỡ sắc màu. Sẽ là một dịp để phô trương, để vui chơi tưng bừng náo nhiệt, để ồn ào chuẩn bị tiễn đưa một năm cũ ra đi đón chào một năm mới đến.


Những ngày cuối cùng của một năm thường hay để lại trong tôi nhiều nỗi nhớ. Đó dường như bao giờ cũng là một ngày có nắng hanh vàng và se sắt lạnh. Rồi bao giờ cũng thế, nỗi nhớ đưa tôi trở về một ngày cuối năm của hơn chục năm về trước, tôi một mình bước đi lang thang vô định trên phố, ghé vào một hiệu sách và tình cờ mua hai băng nhạc của ban nhạc The Beatles. Kể từ đó đến nay, ngày cuối năm của tôi bao giờ cũng gắn liền với âm nhạc của Beat, tôi thường ngồi lặng lẽ một mình lắng nghe những giai điệu đã quá đỗi thân thuộc từ ngày cuối năm này sang ngày cuối năm khác, để đến nỗi không còn nhận ra sự khác biệt của mỗi năm. Đôi khi cứ ngỡ như đó là một sự trình diễn kéo dài từ năm này qua năm khác không có phút giây ngừng nghỉ, không có những biến cố đã diễn ra và mình đang già đi theo năm tháng. Tôi thường nghe đi nghe lại một bài hát của John Lenon, bài “ Imagine”:


“ Imagine there's no heaven
It's easy if you try
No hell below us
Above us only sky
Imagine all the people
Living for today…”


( Hãy tưởng tượng rằng không có thiên đường. Điều này sẽ thật dễ dàng nếu bạn cố gắng. Không có địa ngục phía dưới chúng ta. Trên đầu ta chỉ có bầu trời. Hãy tưởng tượng tất cả mọi người chỉ sống cho ngày hôm nay...)



Ngày hôm nay của chúng ta là một ngày tháng Mười Hai yên bình, vậy thì hãy cứ sống cho trọn những giây phút trái tim ta còn đập trong lồng ngực, phổi ta còn hít thở làn không khí trong lành đi. Đừng buồn phiền về quá khứ và đừng lo lắng cho tương lai nữa. Hãy vui vì ta còn được sống ngày hôm nay, được sống trong hiện tại và hãy yêu tháng Mười Hai vì nó sẽ khép lại một năm cũ và mở ra một năm mới.



Tháng Mười Hai, yêu thương và luyến lưu làm sao!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét