Thứ Ba, 24 tháng 6, 2008

Tuổi thơ tôi - Hoa cỏ dại.

Mỗi khi nhớ đến một quãng tuổi thơ, có một thứ thường tràn ngập trong ký ức của tôi, đó là những đoá hoa dã thảo, loài hoa cỏ dại hay mọc bên vệ đường ở những vùng ngoại ô hay trên mỗi triền đê ở một vùng quê nào đó.


Ngày ấy nhà tôi thuộc vùng ngoại ô, nơi còn rất hoang sơ với những cánh đồng bỏ hoang và những bụi hoa cỏ dại mọc um tùm bất cứ nơi nào ít người qua lại. Trong vườn nhà cũng có rất nhiều hoa cỏ dại, chúng nằm xen kẽ giữa các luống rau. Những bông hoa bé tí xíu và có màu sắc nhạt nhoà nhưng với tôi chúng quá đỗi dịu dàng và duyên dáng. Tôi thường đi giữa những luống cây, tìm hái một bó nhỏ hoa dã thảo đem về cắm trong cái bình gốm đen nơi đầu giường. Những bông hoa dại thường chóng tàn nhưng tôi vẫn yêu chúng thật nhiều, như yêu chính tuổi thơ bình yên và dung dị của mình.


Những chiều mùa hè rảnh rỗi, tôi thường hay lang thang trên những triền hoa cỏ dại mọc bạt ngàn xung quanh nhà tôi ở. Tôi thích để mặc cho những hạt hoa bướm dại hay hoa cỏ may bám đầy gấu quần rồi lại ngồi xuống tỉ mẩn gỡ từng hạt hoa thả bay theo gió. Tôi hay ngậm những quả cây tanh tách trong miệng rồi nghe cảm giác thú vị của hai chiếc vỏ quả vỡ lách tách trong miệng mình. Tôi có thể ngồi hàng giờ bên một bụi hoa xấu hổ, trêu ghẹo chúng, xem chúng khép nép những chiếc lá mỗi khi tôi chạm nhẹ trên những lá cây. Những bông hoa xấu hổ màu tím xinh xinh thường khiến tôi có cảm giác như đang nhìn ngắm một cô gái thật nhu mì e lệ... Tôi thích chân trần chạy trên những đám cỏ mịn, nghe cái mát lạnh của đất ngấm vào da thịt, thích hái một ôm những bông hoa cỏ dại mà tôi cũng không biết tên, thích hái những cây cỏ gà để chơi chọi gà với chúng bạn, tiếng cười trong trẻo vang vọng trong hoàng hôn tím lịm.


Những ngày lang thang của tuổi thơ, tôi đã biết yêu những loài hoa nhỏ bé và khiêm nhường cũng như yêu những điều dung dị và mộc mạc xung quanh tôi. Tôi cứ hồn nhiên sống giữa thiên nhiên như thế, không hề biết rằng tôi có một tuổi thơ giàu có và đẹp đẽ biết nhường nào. Cái thiên nhiên giản dị ấy như ăn vào máu thịt của tôi, là một phần trong con người tôi. Để có lúc tôi đã ngỡ ngàng khi nghe một người bạn nói rằng tôi cũng giống như loài hoa cỏ dại, bình dị và có sức sống mãnh liệt, dẻo dai. Lúc ấy tôi đã muốn cười to lên bởi chính tôi đã không nhận ra sự so sánh đó và bởi vì sự so sánh đó thật chính xác biết bao.


Chính trong giây phút đấy, tôi cũng biết rằng tôi yêu tuổi thơ của tôi và tôi yêu cuộc sống này biết bao nhiêu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét