Oài, dạo này hỏng rồi, hỏng thật rồi. Nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống mấy lần mà không biết phải nhắn tin cho giai như thế nào nữa. Đấy là còn có mấy ngày giai ra chơi rồi hai đứa đi chơi rất chi là nồng thắm nữa đấy nhá, cũng mới thôi chứ đã lâu la gì cho cam. Thế mà bây giờ muốn hỏi thăm tí ti mà còn không biết phải nhắn tin như thế nào cho phải. Mãi mới phọt ra được một câu " Anh khoẻ không?". Trả lời lại là khoẻ rồi hỏi thăm. Lại tịt tiếp. Không biết phải trả lời lại thế nào. Không nói được một câu xã giao. Im thin thít như thịt nấu đông mặc dù cũng muốn nói câu gì đó hay ho chút mà chẳng nghĩ ra được gì. Chả lẽ dạo này mất cảm hứng nói chuyện với giai đến thế rồi chăng? Hỏng nặng rồi.
Im lặng thì cũng áy náy, thế là mãi mới lại phọt tiếp ra một câu đại loại là không có gì cả, chỉ là nhớ anh thì nhắn tin thôi ( tình cảm vãi ). Hình như đối phương... choáng hay sao ấy, hay cũng ở trong tình trạng như mình là không biết phải trả lời thế nào mà thấy lặng ngắt như tờ. Mãi sau thì cũng thấy nhắn lại đại loại là anh cũng nhớ em, rồi thi thoảng nhắn tin cho anh nhé. Cũng bái phục tài xã giao của đối phương thật đấy. Thôi, không hành hạ nhau nữa nhá. Lần này thì tịt hẳn. Chắc nửa tháng hoặc một tháng nữa mới lại nhắn tin. Không thì thi thoảng lên mạng gặp nhau chat chit hoặc chat voice cho nó lành chứ cứ nhắn nhiếc kiểu này khó chịu vãi đái.
Chết dở, nói đi nói lại thì cũng không biết tóm lại rằng thì là mà chúng nó hâm hay mình hâm nữa. Chắc cũng có tí.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét