Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

Tuổi thơ tôi - Trèo cây bắt bướm.

Trẻ con thường chẳng mấy khi ngủ trưa. Có lẽ bởi cuộc sống dưới đôi mắt một đứa trẻ có quá nhiều điều thú vị đang chờ đợi được khám phá. Ở ngoài kia có biết bao nhiêu niềm vui thú, bao nhiêu điều kỳ lạ, chúng đáng giá hơn một giấc ngủ trưa nhiều chứ, tại sao phải mất thời gian cho việc ngủ trưa nhiều đến thế? Cho nên bọn trẻ con mỗi khi bị bố mẹ bắt ngủ trưa thường chỉ giả vờ nhắm mắt cho đến khi vừa đến giờ thức giấc là lập tức vùng dậy, tỉnh như sáo sậu và sẵn sàng cho những cuộc đi chơi rong ruổi quên cả giờ về.


Tuổi thơ tôi, những trưa hè oi ả, nằm giả vờ nhắm mắt đợi bố mẹ ngủ say rồi len lén ngồi dậy, khẽ khàng mở cửa để chạy theo  tiếng gọi hấp dẫn của những trò chơi và đám bạn đang đợi tôi ngoài ngõ. Thường là một cuộc hành trình ngẫu hứng kéo dài từ trưa cho tới khi chiều muộn, khi hoàng hôn dần nhạt nắng và khi các nhà đang lục tục chuẩn bị cho bữa chiều.


Tuổi thơ tôi, theo bạn bè trèo cây hái quả ven đường. Những quả xoài xanh, những quả ổi chín vàng ươm, những quả roi đỏ ửng trong nắng, những quả trứng cá chín mọng đỏ thơm lừng... được chúng tôi thu lượm được từ những cuộc hành trình đó và coi như những chiến lợi phẩm quý giá vô cùng. Những chiến lợi phẩm đó là phần thưởng đền bù xứng đáng cho những lần trèo cây đến rách toạc cả áo quần, những lần ngã đến sứt da chảy máu, những lần ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi những con chó nhà hung hăng dữ tợn hoặc những lần bị chủ nhà bắt được và doạ cho phát khóc vì tội dám trèo cây hái trộm quả...


Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không thể nào quên được vị ngon ngọt của những trái cây chiến lợi phẩm ngày đó. Xoài xanh hái được đem về chấm muối ớt, xúm xít ngồi, vừa ăn vừa xuýt xoa vì cay và chua đến ê cả răng mà sao ngon đến thế. Những trái trứng cá nhỏ tí nhưng rất thơm và ngọt một thời đã là món ăn vô cùng ưa thích của tôi. Ưa thích đến nỗi tôi đã từng tự hỏi rằng tại sao người ta lại không làm kem bằng loại quả có hương thơm rất độc đáo ấy. Nếu có, chắc hẳn tôi đã là một fan hâm mộ nồng nhiệt rồi.


Tuổi thơ tôi, đuổi bướm hái hoa. Ngày xưa ấy, mỗi khi xuân tới hè sang, từng đàn bướm ở đâu kéo về bay lượn trên những bông hoa đang khoe sắc dưới nắng vàng. Có biết bao nhiêu loài bướm đủ màu sắc, rực rỡ hơn cả những đóa hoa, chúng khiến tôi mệt nhoài vì chạy đuổi theo để bắt. Những con bướm bắt được, tôi đem về ép vào trang vở để khô rồi thường thì sẽ quên mất. Đến một hôm nào đó vô tình giở lại trang vở cũ, những bụi phấn trên cánh bướm lả tả rơi xuống tôi mới giật mình vì sự lãng quên của mình. Nhìn những xác bướm khô héo ấy, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ bắt bướm để ướp khô nữa. Những cánh bướm rập rờn trong nắng thật duyên dáng và đáng yêu mà sao khi bị ép khô lại trở nên vô hồn đến vậy. Có lẽ bởi những cánh bướm đó chỉ đẹp và có hồn khi được ở giữa thiên nhiên, ở trong môi trường thân quen của chúng, được nô giỡn với hoa cỏ và gió trời, được thoả sức khoe sắc giữa đất trời. Cho nên, tôi đã để chúng được tự do thoả sức bay lượn và khoe sắc với đời những gì đẹp đẽ nhất và đáng yêu nhất, như những tinh tuý ban tặng cho loài người và cho trái đất này vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét