Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

Cho những ai không còn mẹ.

Trắng - Đỗ Trung Quân


Mẹ ta tro bụi bên sông


Xuôi bèo hoa nẻo hư không... mẹ về


Chiều hoang trắng rợn bốn bề


Trần gian thêm một kẻ về mồ côi


Từ nay chỗ mẹ ta ngồi


Mây như tóc trắng rối bời... mây qua.


Chẳng bao giờ dám nghĩ một ngày không còn mẹ trên đời. Dù mẹ chưa bao giờ hiểu ta và chưa hề có một giờ ngồi tâm sự cùng mẹ nhưng cứ nghĩ đến một ngày không còn mẹ nữa thì nước mắt lại tràn trề trên má. Mà mẹ cũng chẳng bao giờ biết rằng ta nghĩ về mẹ với những suy nghĩ như thế này đâu, mẹ nghĩ rằng ta lạnh lùng và thờ ơ lắm với mọi lời mẹ nói cũng như với mọi sự trên đời. Có thể là như vậy nhưng trong thâm tâm ta rất sợ một ngày mẹ sẽ rời xa ta đi vào cõi vĩnh hằng, sợ vô cùng cái ngày ấy. Đã từng có câu nói rằng " Chỉ khi nào mất mẹ người ta mới trưởng thành", nhưng ta chẳng bao giờ muốn trưởng thành cả, ta chỉ muốn mãi mãi là đứa trẻ con trong mắt mẹ mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét