Thứ Sáu, 28 tháng 11, 2008

Nỗi lòng...

Tối nay loay hoay thế nào mà lại mở saxophone ra nghe, tìm Trần Mạnh Tuấn nghe mấy bài quen thuộc như " Chia tay tình đầu" hay " Con thuyền không bến"... nghe rất phê nhưng khi mở đến " Nỗi lòng", " Chiều tím"... , những bản nhạc quá đỗi thân thương với mình lại dường như không đủ đô thì phải. Không kìm được phải mở đĩa nhạc không lời Ghita Hawai của Phạm Mạnh Đạt ra nghe những bài như " Nắng chiều", " Chờ mùa thu tới", " Suối mơ"... mới thấy dòng nhạc thấm hết cả vào hồn. Rồi thì " Nỗi lòng" với đoạn mở đầu " Yêu ai yêu cả một đời, tình những quá khắt khe khiến lòng ta đau..." và " Chiều tím" với " Chiều tím, chiều nhớ thương ai, người em tóc dài...", sao mà nao lòng đến thế. Nhớ như in những tháng ngày ở cái quán cafe đó, hai năm về trước, cũng tiết trời mùa đông như thế này, những buổi chiều xám lạnh và những buổi tối lặng lẽ buồn. Mở đĩa nhạc này nghe và hồn chìm hư ảo cùng với những giai điệu du dương, êm ái nhưng cũng có chút liêu trai huyền hoặc. Những tháng ngày đó mình đã nghe biết bao giai điệu đẹp, biết bao đĩa nhạc không lời để mà biết yêu vô cùng dòng nhạc không lời trữ tình ấy.


Thế nhưng giai điệu được mình yêu thích nhất trên đời, luôn luôn chiếm vị trí đầu tiên trong trái tim mình có lẽ vẫn là " Song from a secret garden". Giọt piano quá đỗi thánh thót, tiếng violin quá đỗi mượt mà, du dương và mình dường như đang nhìn thấy một khu vườn hoang vắng, thiếu sự chăm sóc của bàn tay con người. Ở nơi đó chỉ có nắng và gió đùa giỡn với những bụi cây mọc um tùm, những thảm cỏ xanh ngát, những đóa hoa dại rung rinh cành lá với những con bướm đủ màu sắc. Rồi khi màn đêm buông xuống, khu vườn chìm ngập trong một không gian huyền bí, buồn bã, chỉ có tiếng gió vi vút thổi, thổi mãi, cuốn theo nó những chiếc lá rụng xác xơ...


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét