Thứ Ba, 18 tháng 11, 2008

Tháng Mười một lặng lẽ.

Tháng Mười một chớm đông sang, lặng lẽ như ngọn gió nhỏ lạnh buốt luồn qua từng ngõ phố, làm hanh khô những chiếc lá thu còn sót lại dưới gốc sấu già. Tháng Mười một, xòe bàn tay đón giọt mưa rơi, nước lọt qua kẽ tay, rớt xuống mái hiên vắng lặng. Tháng Mười một, những trận bão rớt, những con nước lên, bất ngờ và đỏng đảnh. Tháng Mười một như bà cô già khó tính và thất thường với những cơn buồn vui lẫn lộn.

Tháng Mười một trong tôi là những kỷ niệm rất đẹp bởi có ngày tôn vinh các nhà giáo. Dù không còn ở tuổi học trò mà sao vẫn náo nức mỗi khi nhớ lại những ngày cùng bạn bè đến thăm thầy cô giáo cũ và mới. Rồi những lần theo chúng bạn đi picnic xa, những lần đùa giỡn cùng sóng biển, những lần leo núi đến mệt phờ, những lần đi về vùng quê thơm ngát mùi rạ rơm phơi la liệt hai bên lề đường... Tháng Mười một, chưa phải lo lắng chuyện thi cử và tình bạn, tình thầy trò có nhiều dịp được thăng hoa. Tháng Mười một, hiểu bạn bè hơn, yêu thương bạn bè hơn, biết ơn thầy cô hơn và yêu cuộc đời học trò hơn.


Tháng Mười một, mùi nhựa thông quấn quít, hoà quện với cái nắng hanh hanh, với cái lạnh se se theo tôi suốt cả một thời học sinh. Tháng Mười một là vị mặn mòi của biển, là cơn gió mang hương vị của biển với những chú dã tràng mải miết xe cát chợt núp mình chạy trốn mỗi khi có bước chân người. Những khi nhớ biển, chỉ cần áp chiếc vỏ ốc lên tai là lại nghe ào ạt tiếng sóng và những kỷ niệm với bạn bè lại dồn dập tràn về, như những đợt sóng cuồn cuộn đổ bờ không ngừng nghỉ.


Tháng Mười một, tiết trời ủ dột, chợt nắng chợt gió bất thường nhưng thương nhớ quá đi thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét