Thứ Ba, 7 tháng 4, 2009

Đêm

Đêm tĩnh lặng và không lừa dối. Mình yêu đêm bởi vì dường như mình có thể tan hòa vào đêm. Những nỗi buồn và những niềm vui thường rõ nét trong đêm, nhưng nỗi buồn thường nhiều hơn. Vì buồn nên mới hay thức dậy trong đêm. Biết bao đêm rồi?


Không nhớ đã bao đêm rồi thức dậy cũng chỉ có một mình. Không nhớ lần cuối cùng nhìn thấy một người bên cạnh khi mở mắt trong đêm là từ khi nào nữa. Không nhớ cảm giác ấm áp khi có người bên mình lần cuối cùng là từ khi nào. Dường như đã xa tít mù khơi, dường như lâu lắm từ kiếp trước rồi. Cười buồn trong đêm. Tại sao con người lại khổ khổ sở sở đến vậy, sinh ra đời thì phải được vui sao cứ buồn mãi thế này? Ôi hạnh phúc là gì sao quá xa vời và mong manh đến thế? Sao không bao giờ nắm bắt được hạnh phúc trong tay?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét