Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Nặng lòng

Đáng lẽ đến giờ đi ngủ rồi thì phải ngủ, mà không muốn ngủ. Vì lẽ gì? Vì tối nay gội đầu giờ tóc chưa khô chăng? Hay vì một lẽ gì khác? Sao nặng lòng và bâng khuâng thế này? Có những nỗi niềm không thể ngỏ cùng ai, có những điều bí mật không thể nói với ai mà cũng chẳng muốn để trong lòng mãi mãi. Chả lẽ phải đào một cái hố để nói mọi điều bí mật vào trong đó để rồi đào sâu chôn chặt tận đáy lòng. Giá như không có điều gì để khơi gợi lại những điều đó thì tốt biết mấy nhưng cuộc sống luôn diễn biến trước mắt và lúc này lúc kia có những điều nhắc nhở mình nhớ tới. Có những điều còn xoáy sâu vào tận tâm can khiến cho đôi khi cảm thấy đời trớ trêu vô cùng. Nhưng thôi, vì hạnh phúc của mọi người, vì cuộc sống bình an mà đành lòng vậy cầm lòng vậy chứ biết làm sao được. Buồn chỉ một mình ta là đủ rồi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét