Thứ Hai, 27 tháng 4, 2009

Cảm ơn Mẹ!







Mấy bữa nay ra đường thấy đâu đâu cũng tràn ngập dòng chữ " Cảm ơn mẹ " được kết bằng những bông hồng giấy của hãng sữa Cô gái Hà Lan. Nhớ ra cũng sắp đến Ngày của mẹ, một ngày dành cho các bà mẹ theo phong tục Âu Mỹ thường rơi vào ngày chủ nhật thứ hai của tháng Năm. Thế là nghĩ sẽ viết một bài về Mẹ, để cảm ơn Mẹ, người đã ban cho mình cuộc sống này.



Không biết phải bắt đầu từ đâu vì đây là một chủ đề quá lớn đối với toàn nhân loại chứ đâu riêng mình tôi. Nhưng thôi, bạn đã bao giờ nghe bài hát " Mama " do Robertino, thần đồng âm nhạc một thời của Italia hát chưa? Mỗi lần nghe bài hát này từ hồi còn bé tí, tôi lại thấy nước mắt mình ứa ra trên khóe mi. Mặc dù không hiểu tiếng Ý nhưng vì bài hát đó đã được dịch ra tiếng Việt rồi nên mỗi khi nghe tôi đều lẩm nhẩm trong đầu lời bài hát tiếng Việt " Tim con rung lên khi nghe tiếng mẹ. Ôi thân yêu như khúc ca ban chiều. Vang bên tai con bao lời ân tình. Nghe bao xao xuyến sưởi ấm tâm hồn...". Mỗi lúc như thế, tôi lại cảm thấy trái tim mình thổn thức những tình cảm cao đẹp, ấp áp biết bao. Dù từ nhỏ tôi không mấy gần mẹ mình thì mỗi lần đau đớn, mỗi lần buồn chán, mỗi lần thất bại, mỗi lần đổ vỡ, tôi lại tự nhủ lòng rằng: " Ta về với mẹ ta thôi ". Về với mẹ, là về ngôi nhà ấm cúng dưới bàn tay chăm sóc của mẹ và mặc dù tôi chẳng bao giờ tâm sự điều gì với mẹ nhưng tôi vẫn thấy sự hiện hữu của mẹ trong cuộc sống của mình. Sự hiện hữu đó là, khi ở bên dường như điều đó rất vô hình nhưng khi xa mới thấy thiếu vắng thật nhiều.


Tôi đọc được ở đâu đó câu nói rằng: " Con người ta chỉ thực sự trưởng thành khi không còn mẹ". Bởi vì với mẹ thì ta mãi mãi chỉ là đứa trẻ mà thôi. Thế cho nên luôn cảm thấy chạnh lòng mỗi khi nghe câu hát: " Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một tuổi. Mỗi mùa xuân sang, ngày tôi xa mẹ thật gần..." Ôi sao mà buồn đến nẫu ruột như thế. Cậu bạn tôi ngày thi vào một trường nghệ thuật bộ môn kịch nói, đề bài ra là diễn một hoạt cảnh đang cười phải tự dưng bật khóc, cậu nói rằng chẳng khó khăn gì bởi vì mặc dù mẹ mình chưa mất nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc mẹ không còn trên đời nữa tự dưng nước mắt cứ tuôn ra ào ào. Còn tôi, những đêm trường giá lạnh, chỉ cần nghĩ đến việc một ngày không còn mẹ mà dường như không thể nào chịu đựng nổi ý nghĩ đó. Cho nên thương cảm vô cùng những người bạn chẳng may mất mẹ cha quá sớm bởi vì sự mất mát đó sẽ không có gì sánh bằng. Nhưng rồi có mấy ai không phải chịu cảnh mất cha mất mẹ vì khi ta mỗi ngày mỗi lớn khôn cha mẹ lại giống như lá cây ngày càng vàng úa thêm và rụng về cội. Ai mà chẳng rưng rưng trong lòng mỗi khi nghe những câu như thế này:" Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi. Mồ côi, tội lắm ai ơi, đói cơm khát nước biết người nào lo?" Có là trái tim bằng đá cũng phải tan chảy bởi những dòng thơ như một lời than khóc ấy:


" Mẹ ta tro bụi bên sông


Xuôi bèo hoa nẻo hư không... mẹ về


Chiều hoang trắng rợn bốn bề


Trần gian thêm một kẻ về mồ côi


Từ nay chỗ mẹ ta ngồi


Mây như tóc trắng rối bời... mây qua."


( Trắng - Đỗ Trung Quân )


Lời cảm ơn mẹ, tôi chưa một lần nói ra miệng nhưng có lẽ cả đời này con sẽ phải cảm ơn mẹ bởi lẽ:


Mẹ đã cho con cuộc sống này


Để con:


Biết thế nào là tình yêu nam nữ


Biết thế nào là một mùi hương


Biết thế nào là một nốt nhạc hay


Biết thế nào là một cảnh đẹp


Biết thế nào là sự mênh mông của vũ trụ


Biết thế nào là niềm vui và nỗi buồn của một kiếp người


Biết thế nào là hạnh phúc và đau khổ


Biết thế nào là thành công và thất bại


Biết thế nào là nước mắt và nụ cười


Biết thế nào là tình yêu thương bao la mà bố mẹ dành cho con...


Và còn một điều này nữa con phải cảm ơn mẹ:


Rằng nếu như một ngày nào đó cả thế giới quay lưng lại với con thì con cũng biết chắc một điều mẹ sẽ luôn sẵn sàng mở rộng vòng tay đón con vào lòng.


Click vào link để nghe Mamma: http://www.youtube.com/v/Uim4KV40OGE


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét