Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2008

Entry for May 24, 2008

Đã bao giờ bạn làm một việc gì rồi sau đó bạn cảm thấy ân hận vô cùng vì đã làm cái việc đó, nỗi ân hận lớn đến mức bạn muốn chết quách đi cho đỡ phải nghĩ về nó không? Tôi vừa làm một việc như thế, một việc làm rất bình thường và không nghĩ sẽ để lại một hậu quả gì nhưng khi bị gọi điện trách thì tôi lại cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chết quách đi cho xong để khỏi phải nghĩ về nó thêm nữa, khỏi phải thêu dệt những hậu quả mà việc làm của tôi đã gây ra. Một người thận trọng như tôi mà cũng có lúc có những hành động nông nổi đến như thế để bây giờ cảm thấy hối tiếc và đau lòng không chịu nổi như thế này đây. Dù biết không thể thay đổi được mọi thứ đã xảy ra nữa rồi nhưng chính việc không biết hậu quả của hành động đó sẽ như thế nào mà càng khiến tôi đau khổ hơn và tưởng tượng nhiều những điều xấu xa hơn. Khổ sở thế không biết nữa. Dù cho lâu rồi tôi không nói chữ " giá mà" nhưng hôm nay tôi vẫn ước giá mà tôi đã không làm cái công việc ngu ngốc ấy trong một giây phút bồng bột thì tốt hơn biết bao nhiêu. Thôi, chẳng làm gì được nữa thì cố gắng delete nó đi và nghĩ đến những điều tốt đẹp hơn. Hy vọng viết ra những điều này sẽ giúp tôi thanh thản hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét