Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2008

Giọt nắng bên thềm

Chiều qua trong khi đi dạo ở Bách thảo, có người chỉ cây hoàng lan nói rằng đó là cây kỷ niệm tình yêu của người ấy. Kể lại kỷ niệm cũ rồi chợt nói một câu " Bài hát cho em giờ đã hát cho mọi người", có phải là dối lòng không khi nói rằng không còn nhớ chút gì? Nếu không nhớ sao mỗi khi nhìn thấy một điều gì đó quen thuộc đều gợi lại một kỷ niệm cũ? Tự dưng lúc đó mới thấy hết ý nghĩa của bài hát mà tôi đã biết từ rất lâu rồi nhưng chưa bao giờ suy nghĩ sâu sắc về ca từ của nó. Giật mình nhớ đến một đoạn trong bài hát đó, thấy sao đúng với tâm trạng mình lúc này, đúng với hoàn cảnh của tôi chứ không phải của người ấy:


" Khi thấy buồn anh cứ đến chơi
Chim vẫn hót trong vườn đấy thôi
Chỉ có trong tôi ngày đã sang đêm lâu rồi
Bài hát cho anh giờ đã hát cho mọi người
Để rồi lãng quên..."


Tôi đâu phải là người vô tình hay tàn nhẫn nên với mỗi cuộc tình đã qua tôi đều muốn nếu như nó trở thành một tình bạn thì tốt, còn nếu không thì cứ nhẹ nhàng chia tay như làn gió, đừng để lại niềm đau cho nhau. Cho nên sau này nếu có thấy buồn anh cứ đến chơi, như một người bạn cũ, như tìm về một chốn yên bình của tâm hồn. Mọi vật vẫn như ngày nào anh ra đi, tôi vẫn ở đó bình thản, hoa vẫn hồng, chim vẫn hót, nắng vẫn lung linh bên thềm nhà. Tôi vẫn mỉm cười đón anh đó, nói tiếp những câu chuyện dở dang như chưa từng xa cách. Chỉ có điều chẳng còn không gian nào riêng dành cho anh nữa, chẳng có bài hát nào, chẳng có ánh mắt nồng nàn hay điều gì dành riêng cho anh nữa. Không còn kỷ niệm về tình yêu cũ nữa, anh bây giờ chỉ là một người bạn như bao nhiêu người bạn thân khác của tôi mà thôi. Tôi đã trở về với cuộc sống như trước khi anh đến, anh đừng có mà xáo trộn lên bất cứ điều gì. Không có tình yêu nào là vĩnh cửu, không có câu truyện cổ tích giữa đời thực, không có những thêu dệt về tình yêu nữa.


Chúng ta giờ chỉ là những người bạn và chính tình bạn mới là cái lâu bền nhất còn lại cùng với thời gian.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét