Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2008

Thương lắm, người tình ơi!


Đã lâu lắm rồi, kể từ khi anh cưới vợ, cô không đi lại con đường đó. Con đường phố nhỏ và dài, nhiều cây to trồng hai bên đường. Mùa hè, lá sấu rụng đầy gốc cây khiến cho con phố có vẻ đẹp bình thản và lãng mạn. Hồi còn yêu nhau, anh thường hay chở cô đi qua con đường này, đôi khi dừng lại để chiều theo sở thích của cô, chụp cho cô vài tấm ảnh đang cúi xuống nhặt lá vàng rơi.



Cũng chẳng hiểu nổi từ khi nào, cô từ vị trí người yêu chính thức lại trở thành người tình của anh, vĩnh viễn lìa xa cái cơ hội được cùng anh sánh đôi trong một lễ cưới ấm cúng và khiêm nhường như trong những giấc mơ của cô. Chẳng hiểu từ khi nào, cô chỉ được đón nhận anh mỗi buổi tối và chia tay anh mỗi khi đêm về, không đi chơi, không bạn bè, chỉ có hai người và nỗi buồn thường trực lơ lửng trong không gian là căn phòng bé nhỏ của cô.



Đứa bạn cô nói “ Khi người đàn ông đến với người đàn bà trước tiên chỉ vì tình dục thì mối quan hệ đó khó có thể trở thành tình yêu được”. Cô thường cười khan trong đêm vắng khi nghĩ đến một câu danh ngôn: “ Đàn ông đổi tình yêu để lấy tình dục còn đàn bà đổi tình dục để lấy tình yêu”. Điều đó có lẽ đúng với trường hợp của cô lắm. Cô đã hy vọng rằng tất cả những dịu dàng, âu yếm, ngọt ngào mà cô đã dành cho anh sẽ giúp níu kéo được tình yêu của anh nhưng dường như điều đó càng làm anh rời xa vòng tay của cô sớm hơn.



Anh chỉ nói lời yêu sau lần đầu tiên quan hệ với cô. Cô đã tin rằng tình yêu đó là một tình yêu bền vững. Nhưng những gì không được xây dựng trên một nền móng cơ bản thì sẽ nhanh chóng sụp đổ thôi. Nền móng cơ bản ở đây có lẽ là một tình bạn rồi một tình yêu, sau đó mới đến tình dục. Nhưng cô đã dại dột đốt cháy giai đoạn để rồi anh dù đã nói lời yêu cô và trong thực tế đã coi cô như người yêu nhưng cuối cùng thì mọi chuyện vẫn vỡ tan tành như thế. Anh có người khác, một người yêu chính thức nhưng anh vẫn đến với cô như đến với một người tình. Cô đã đau khổ ghê gớm, trách cứ, giận dỗi anh và quyết tâm chia tay anh.



Tuy nhiên tình yêu với anh quá sâu đậm để mà có thể rời xa anh ngay lập tức. Cô hiểu sai lầm của mình và cố vớt vát nó nhưng cuối cùng thì đã muộn. Đã quá muộn để cứu vãn một tình yêu được xây dựng chỉ trên những đòi hỏi về xác thịt. Anh vẫn muốn coi cô như một chốn nghỉ chân yên bình và không bao giờ đòi hỏi cô điều gì về cái gọi là lòng chung thuỷ. Với anh, mối quan hệ giữa hai người chỉ là sự chia sẽ một phần cuộc sống, là một niềm vui trong vô vàn niềm vui khác trong cuộc đời.



Để hiểu ra điều đó, cô đã mất thật nhiều thời gian. Tuổi trẻ của cô cũng ra đi cùng với mối quan hệ “ không đi đến đâu” đó. Cho đến khi cô thực sự hiểu ra, cô đã sụp xuống, đau khổ và thất vọng tràn trề. Cô đã cố gắng để gượng dậy và vượt qua, cố gắng để từ bỏ những thói quen trước kia. Cố gắng để không chờ đợi anh mỗi buổi tối nữa. Dù đã muộn nhưng cô như được lột xác khỏi bản thân mình một lần nữa. Đám cưới của anh cũng là điểm kết thúc tất cả mọi dại khờ. Cô không trách giận anh đã lấy đi cả tuổi trẻ của cô mà chỉ cảm thấy giờ đây mình mới thực sự trưởng thành, thực sự sống cuộc sống của chính mình. Giờ đây, cô đã có đủ can đảm để từ chối những cuộc viếng thăm dù rất ít ỏi của anh và từ chối tất cả những mối quan hệ không được xây dựng trên một nền tảng tình bạn – tình yêu nữa.



Cuộc sống thanh thản trở lại. Nhưng cô không khỏi không có chút buồn rầu khi một buổi chiều tình cờ đọc được bài viết có nhan đề “ Thương lắm, người tình ơi!”.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét