Thứ Năm, 22 tháng 5, 2008

Thân phận đàn bà.

Đêm trước, một đêm khuya thanh vắng, ngồi chat với cô bạn thân hiện đang học Master ở Aus. Nó còn đang mang bầu đứa con đầu tiên nữa, vừa học vừa mang bầu vất vả thật đấy. Nó nói bác sỹ bảo em bị trầm cảm mang thai, thấy thương mà chả biết phải giúp gì được nữa. Hỏi siêu âm chưa, là trai hay gái, nó đáp con gái. Tôi nói thích nhỉ, con gái đầu lòng, tha hồ tình cảm. Nó nói em thích con trai hơn. Tôi hỏi tại sao. Nó đáp, nếu là con trai thì sau này mình sẽ đỡ phải thương nó nhiều. Như chị em mình ấy, là con gái sao đời bươn chải, chả được nhàn hạ chút nào... Xót xa hết cả người khi nghe những lời chân tình từ đáy lòng ấy. Hai chị em ở với nhau từ năm thứ nhất đại học cho đến tận mười năm sau, cho đến khi nó đi lấy chồng. Có nhiều điểm tương đồng trong gia đình, suy nghĩ, cách sống. Cùng bướng bỉnh, cá tính mạnh mẽ và có cùng suy nghĩ rằng sinh ra là thân phận đàn bà thì khổ... Dĩ nhiên bạn tôi cũng có những lý do sâu xa và riêng tư hơn để chưa chi đã cảm thấy thương xót cho đứa con chưa chào đời của mình chỉ vì nó là con gái.


Đã rất nhiều lần tôi suy nghĩ về thân phận một người đàn bà. Chả phải tự nhiên mà hồi nhỏ tôi đã ước gì mình được sinh ra là một người con trai. Tôi đã từng nghĩ là đàn ông sẽ được tự do bay nhảy hơn, được làm tất cả những gì mà mình thích. Còn phụ nữ thì... chẳng hiểu sao lại bị hạn chế thế. Đàn bà hồi nhỏ lúc nào cũng bị những rào cản, lo sợ những điều xấu có thể xảy ra, lo lắng giữ gìn bản thân... Rồi lớn lên, tuy được học hành giống như đàn ông nhưng lại có vô vàn vấn đề khác nữa, con đường thăng tiến khó khăn hơn, tư duy kém hơn, rồi phải sinh nở, bao nhiêu cái đau khổ lặt vặt khác...


Đàn bà lại hay dại trai. Khi yêu thì yêu như điên dại, bị người yêu hay chồng cắm sừng cũng dễ tha thứ hơn và ngậm bồ hòn làm ngọt. Cứ như đàn ông trên đời chết hết rồi hay sao ấy mà cứ phải yêu và chịu đựng một kẻ đã làm tổn thương mình. Còn khi lỡ đi ngoại tình thì lại bị chồng và toàn xã hội lên án, dằn vặt, thậm chí tan nát cả cửa nhà. Thật là khốn khổ.


Rồi đàn bà thì suy nghĩ thường tủn mủn vụn vặt, hầu hết dùng toàn bộ thời gian cuộc đời để lo toan cho gia đình, chồng con trong khi chồng thoải mái ra ngoài ăn tục nói phét, ba hoa chích choè... Có thể người chồng đó ra ngoài chẳng là cái đinh gỉ gì nhưng về nhà lại như một ông vua con, được vợ hầu hạ dạ vâng hết mực. Chẳng hiểu ra cái thể thống cống rãnh gì nữa.


Đàn bà nếu hơi cứng rắn mạnh mẽ quá nhưng vẫn thích tìm được một bờ vai vững chắc thì lại chẳng thể nào tìm thấy bởi vì đàn ông thực ra cũng chẳng mấy người đủ bản lĩnh để là một bờ vai vững vàng thực sự. Cho nên nếu như cứ cố đi tìm thì rồi lại thất vọng mất thôi. Nên nhắm mắt vào chọn có lẽ tốt hơn, và tiếp tục nhắm mắt trong suốt quãng đời còn lại.


Dĩ nhiên là thời nào cũng có nhiều thể loại đàn bà nhưng cho đến giây phút này thì dường như thân phận đàn bà ở VN mình cũng chưa khá khẩm hơn mấy. Vẫn là những nỗi buồn khi trót sinh ra là một người đàn bà... Nhưng nếu bảo tôi bây giờ thay đổi thì tôi cũng chẳng muốn mình khác đi nữa.


Cũng là một cách nhìn phiến diện nhưng tự dưng ngứa tay muốn viết vài dòng. Cho đỡ cám cảnh cái thân phận đàn bà của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét