Thứ Hai, 12 tháng 5, 2008

Ngọc lan


Tôi bước ra sân. Một đêm tháng năm, không phải ngày rằm nên không trăng, bầu trời tối đen, chỉ có ánh điện từ những nhà hàng xóm hắt qua những khe cửa hẹp. Đêm tĩnh lặng và trong lành, bất chợt nhận ra hương thơm thanh mát tràn ngập không gian, cứ như là một phép màu. Lúc đấy tôi mới nhớ xung quanh ngôi nhà nơi tôi ở có rất nhiều cây hoa ngọc lan, loài hoa có mùi hương tôi thích nhất, thích hơn cả mùi hương của hoa hồng nhung, loài hoa tôi vẫn thường ngưỡng mộ.

Nhớ những ngày còn bé, mỗi khi hái được ở đâu hay được ai cho một bông ngọc lan, tôi thường để cạnh gối nằm để mỗi đêm tôi ngủ có hương ngọc lan phảng phất đâu đây. Thói quen đó vẫn theo tôi cho đến khi lớn lên rồi. Mùa ngọc lan hiếm khi thiếu vắng những bông hoa trắng muốt tinh khiết đó trong phòng ngủ của tôi. Có đôi khi tôi lại kín đáo giấu một bông trong ngực áo, thay cho những loại nước hoa thỉnh thoảng tôi vẫn dùng, bởi tôi yêu cái hương thơm thanh khiết đó hơn tất cả các mùi thơm của bất cứ loại nước hoa nào.

Mùa này là mùa ngọc lan nở rộ, kéo dài cho đến tận cuối thu. Những giấc ngủ của tôi cũng sẽ được hương ngọc lan nâng đỡ mỗi ngày.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét