Thứ Ba, 27 tháng 5, 2008

Những lá thư

Chiều qua, đang lúc phải vật lộn với cái nóng thì ku em mới quen ( mà nó cứ khăng khăng đòi nhận mình là chị kết nghĩa chứ, pó tay.com ) gọi điện kêu " Tối nay em hát ở Big One số 2 Hoa Lư đấy, chị qua nhé". Đồng ý. Lâu rồi cũng không đi bar nghe nhạc nhẽo gì nên tranh thủ đi luôn. Đang không biết tìm cạ nào đi cùng thì Tr. lù lù dẫn xác đến đòi thí mạng, rủ ra Bờ Hồ ăn kem, mua sách. Thế là cao hứng ngồi nói chuyện chính trị chính em mỏi hết cả miệng, rồi mình lừa dắt vào Big One luôn mà không kịp phản ứng gì. He he...

Ku em hát công nhận phê, hát toàn bài cũ mà mình thích, kiểu như Hello, River of Babylon, rồi bài tủ là Con đường màu xanh... Ku em cao 1m79, nặng ... bao nhiêu ký lô không biết, dong dỏng cao, đẹp trai, răng trắng bóng, cười tươi, ăn mặc thì gọn gàng khoẻ khoắn, lại là trai Sài gòn ăn nói rất nhẹ nhàng nên bao nhiêu em gái chết búa xua. Vậy mà ku em chẳng thèm để mắt tới, phí của giời. Mình với Tr. ngồi nghe rồi gật gù khen hay làm ku em thanks hoài. Nói sau này chị làm fan của em nhé, đáp chị làm trưởng Fan's Club của em được rồi.

Đi về, gần 11h mới ăn tối. Định không ăn nhưng nghĩ còn đồ thì ăn thôi, cũng không ăn nhiều sợ béo. Trong lúc ăn thì lại táy máy mở những hòm thư ra xem lại thư cũ. Mình không có thói quen delete thư nên xem lại mới thấy quá trời là thư luôn. Chả muốn đọc lại, chỉ đọc lại một số thư của một số người tự dưng nhớ đến. Cũng lâu lắm rồi mình không viết thư cho ai ( trừ những thư về công việc ) và không có thói quen chờ thư của ai. Có lẽ bây giờ mình hay chat chit và gọi điện hơn. Hồi xưa thì suốt ngày chờ thư, còn bây giờ thì... thấy có thư mới mà chẳng thèm mở ra đọc nữa vì nghĩ đó chỉ là thư spam thôi.

Ngày còn học đại học, hồi đó chưa phổ biến internet như bây giờ, chỉ có viết thư tay thôi. Hôm nào cũng viết thư và chờ thư. Sao hồi đó có nhiều thứ để trải lòng đến vậy nhỉ? Bây giờ có đọc lại những lá thư đó cũng không thể tiêu hoá nổi nữa. Những cách nhìn cuộc sống giờ đây cũng đã khác nhiều rồi. Những gì hồi đó mình cho là đúng đắn thì bây giờ chẳng có mấy giá trị nữa. Những gì hồi đó mình cho là không quan trọng thì bây giờ lại đè nặng lên vai mình như tảng đá ngàn cân vậy.

Rồi đến thời đại internet, mình vẫn tiếp tục mê mải gửi những lá thư và nhận những lá thư nhưng bây giờ đó là email rồi. Có những ngày mình gửi và nhận hàng chục bức, cả thư công việc lẫn thư tình cảm. Mọi sự nhanh chóng và đơn giản đến đáng ngạc nhiên. Dĩ nhiên là cũng có chờ mong và hồi hộp mỗi khi nhận được thư của một " ai đó", cảm giác đó cũng giống như khi nhận được thư tay thôi. Thậm chí, mình còn lập hẳn một email khác chỉ để nhận và gửi thư cho một người bạn ở nước ngoài bởi vì người đó viết quá nhiều. Khi rảnh rỗi đếm lại thì cũng phải giật mình tá hoả vì trong khoảng gần 4 năm quen nhau hai người đã nhận và gửi cho nhau đến gần 1000 email. Một con số cũng đáng nể đấy chứ...

Vậy mà chẳng hiểu vì lý do nào đó mà tự dưng mình lại dừng hẳn việc viết thư, cho tất cả mọi người và cho cả người đó. Tự dưng không còn một chút cảm hứng nào để viết thư hỏi han, kể lể, cứ như mình đã trở thành một con người khác hẳn rồi. Kể cả khi nào đó nhận được email của ai nhiều khi còn không buồn mở ra hoặc nếu có mở ra đọc thì cũng không nhớ đến việc phải viết thư trả lời nữa. Tất cả cứ trôi tuồn tuột đi như cuộc sống không màu sắc mà đôi khi mình sống. Không phải là do bận bịu, không phải là do hết tình cảm rồi, mà có lẽ bởi mình hết cái tuổi để làm cái trò đó rồi thì phải. Cũng không rõ lắm. He he...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét